Vốn tưởng rằng Quan Bội Bội ngăn cô lại là vì còn muốn động chân động tay vào chuyện này, nào biết được đầu đề câu chuyện của đối phương vừa mới xoay chuyển thế mà lại thành ra khóc lóc kêu oan.
Vừa ôm mặt khóc vừa nói: “Từ khi tôi với lão Phùng ly hôn thì đã trở thành trò cười của mọi người, còn bị đơn vị cho thôi việc. Tài sản trong căn nhà đang ở hiện tại cũng đã bị niêm phong, ngay cả dũng khí để mà sống tiếp cũng không có.” Dáng dấp của cô ta vốn dĩ dễ nhìn, vừa khóc lên như vậy, rất nhiều chiến sĩ trinh sát đang ẩn nấp ở phía sau đều cảm thấy mềm lòng. Trong lòng mỗi người đều hy vọng chị dâu cố lên, đừng để bị những tên lừa gạt xoay mòng mòng.
Nhưng không nghĩ tới, mọi người đã lo lắng vô ích, bởi vì sự uy vũ và bá khí của chị dâu nhà mình, vậy mà lại thờ ơ nhìn người phụ nữ đang khóc lóc đến đáng thương kia, nói: “Cô không cần dùng đến nước mắt cá sấu ở trước mặt, lần trước khi cô vu oan hãm hại chồng tôi sao lại không thấy cô khóc, lúc trước khi cô châm chọc tôi sao cũng lại không thấy cô khóc, tránh ra đi, đừng cản đường tôi đi mua thức ăn.”
“Dù sao thì mọi người đều là nàng dâu nhà binh, tôi cũng bị bọn họ mê hoặc cho nên mới thế. Hay là như thế này đi, cô giúp tôi hỏi thăm tình hình của Phùng phó doanh trưởng bây giờ như thế nào rồi một phen có được không, chỉ cần anh ấy sống tốt thì tôi cũng yên tâm rồi.”
“Không tiện hỏi thăm.”
“Chị dâu, tất cả mọi người đều biết ba của cô làm gì, làm sao mà ông ta không hỏi thăm ra được một trại phó đang ở nơi nào chứ, chỉ cần một câu nói của cô…”
“Vì sao tôi lại muốn nói thay cho cô một lời chứ, nếu như đã không còn chuyện gì thì tôi còn phải đi dỗ con nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play