Hứa Hân nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của anh lại chợt hiện lên một ý nghĩ trong đầu. Cô nhíu mày, hỏi: “Anh hai, có phải anh đã lấy tiền đưa cho người nhà lão Triệu rồi đúng không? Mua cả hoa quả cho họ nên mới ấp úng như vậy.”
Hứa Bân lại không chút kinh ngạc khi em gái mình đoán ra được. Bởi vì cô đã sớm nhắc anh phòng bị trước, bây giờ nhớ đến cũng bình thường thôi.
Thực ra khi đó anh không nghĩ sẽ cho nhà họ Triệu tiền và đồ đạc, thế nhưng vì nhìn thấy họ bế một đứa bé đang khóc lóc thảm thương. Dù sao lúc ấy anh đang đứng ở cửa đơn vị, cũng không nghĩ đối phương sẽ đột nhiên xông tới nên nhất thời đã hơi hoảng loạn. Không muốn mất mặt, và phía bên kia chỉ thiếu nước quỳ xuống lạy sát đất nên anh không có cách nào đành phải lấy ra năm mươi đồng cho họ. Lại thấy họ đang nhìn chằm chằm quả táo trong tay mình nên anh cũng đưa đi luôn. Đúng là tiền không đủ thì thứ gì cũng không có. Và lúc này anh mới nhớ đến việc về nhà phải khai báo như thế nào.
Tuy rằng tiền lương luôn giao cho Thiệu Mỹ Lan và cô chưa bao giờ nhận, thế nhưng hai người đã kết thì dù sao cũng phải đưa ra một lời giải thích.
Suy nghĩ cả chặng đường cuối cùng chỉ có thể nói hết ra thẳng thắn cho nhẹ lòng.
“Đúng.” Hứa Bân sẽ nói ra chuyện người nhà họ Triệu tới đòi tiền.
Sau đó, Thiệu Mỹ Lan trợn tròn mắt nhìn anh: “Sống như anh thì sớm muộn gì cũng không trụ nổi nha. Tiền lương cũng có thể đưa cho người ta. Không phải anh đã cho một lần rồi sao, cách đây không lâu đấy. Một trăm đồng như vậy đã mất không thì đừng nói nuôi một đứa trẻ nữa. Kể cả nuôi ba, bốn đứa cũng sẽ không hết tiền nhanh như thế đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT