Hiện tại Kiều Úy Dân có thể làm đó là đòi tiền.
Mấy năm nay nhà xưởng của hắn đều đặn kiếm ra tiền, hiện giờ trừ bỏ uống rượu ở ngoài thì căn bản hắn cũng không làm gì khác, càng không thể dựa vào năng lực bản thân ra ngoài kiếm tiền, chỉ có thể có một khoản tiền lớn tiếp tục đầu tư thì về sau mới có cơ hội xoay người.
Mấy năm nay hắn cũng tích góp được một ít tiền, nhưng không thể so với mấy năm về trước chút tiền ấy căn bản không thể chẳng thể làm gì được.
Miếng ngọc trên người Cảnh Vân Chiêu hắn không để vào mặt, nếu ngọc kia có giá trị thì ba mẹ Cảnh Vân Chiêu cũng không để lại trên người nó rồi vứt, hắn cơ bản muốn đòi chút tiền từ Cảnh Vân Chiêu.
Kiều Úy Dân mặt dày vô sỉ, hắn ta còn chẳng biết xấu hổ mà còn đứng một bên cười nịnh nọt. Cảnh Vân Chiêu cảm thấy thực sự buồn nôn.
“Mặt dày vô liêm sỉ, Kiều Úy Dân, ông còn không biết xấu hổ nói ngọc này là ông mua, rõ ràng là đồ cha mẹ ta để lại, phía trên còn khác họ của ta, ngươi nói càn rỡ cũng có mức độ đi” Cảnh Vân Chiêu hừ lạnh “Làm phiền cút ngay khỏi mắt tôi”
Nháy mắt vẻ nịnh hót trên mặt Kiều Úy Dân cứng đờ, trừng mắt nhìn Cảnh Vân Chiêu: “Ngươi là thứ gì, nếu không phải Kiều gia chúng ta đem ngươi nhặt về với cái tính tình của ngươi, đã sớm chết ngoài đường kia rồi. Không biết tôn ti trưởng ấu, không biết hiệu thuận trưởng bối trách không được bị ba mẹ vứt bỏ”
Cảnh Vân Chiêu lạnh lùng đứng dậy. Kiều Úy Dân hắn ta muốn nhục mà Kiều Hồng Diệp cô mặc kệ. Nhưng chọc cô, liền không được.
“Kiều Úy Dân tôi nhịn ông đủ rồi” dứt lời liền đưa chân đạp Kiều Úy Dân một phát.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play