Hoắc Thiên Tiên cảm thấy trong lòng bất an, tổng cô thấy Thích Trung tâm đặt ở hai từ trách nhiệm quá nặng, không giống một quân nhân bình thường, nhưng tình huống cụ thể của bọn họ như thế nào, ngay cả chỗ Cảnh Vân Chiêu cũng hỏi không ra làm cô chỉ có thể chính mình lung tung suy đoán một phen.
...
Qua ngày hôm qua, Đỗ Lâm thực sự đã đích thân mang đồ ăn tới đây, khiến Diêu Bảo Bảo cao hứng đến chịu không được.
Cảnh Vân Chiêu và Hoắc Thiên Tiên đều là những người có mắt nhìn, tới giờ ăn cơm, hai người sẽ tự động biến mất, mà Đỗ Lâm đích thân đưa cơm đến trường học, hai người ngồi trên bãi cỏ cùng nhau ăn cơm.
Thường xuyên qua lại, Diêu Bảo Bảo và Đỗ Lâm đã dần trở nên quen thuộc.
Cảnh Vân Chiêu ngày nào cũng nghe được Bảo Bảo nói, nào là anh Đỗ này, anh Đỗ nọ. Nghe đến mòn lỗ tai.
Chẳng hạn như hôm nay anh Đỗ nấu món gì mới, anh Đỗ kể chuyện cười gì, anh Đỗ đã dạy cậu những điều gì ... Tóm lại là mỗi một ngày, buổi trưa đi ăn về đều là bộ dạng mặt đỏ bừng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT