Từ Bắc Kinh đến huyện Hoa Ninh phải mất vài giờ lái xe, Từ Nguyên Thừa không phải là người chỉ biết bi thương khổ sở, mặc dù lúc đầu hắn không thể tiếp thu được, nhưng chỉ một lát đã thu liễm lại được cảm xúc.
Những cái đáng tiếc bỏ trong lòng là được rồi, không cần phải ảnh hưởng đến người khác.
Cảnh Vân Chiêu đã hơn nửa năm không về, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này cô có cảm giác cảnh còn người mất, mỗi ngày trôi qua đi một ngày, cuộc sống cô càng thêm phong phú, cho nên cô mới thấy thời gian trôi qua chậm cực kỳ.
Từ Nguyên Thừa cũng tới đây vài năm trước vì ba, ông ấy ở đây, nhưng bị ông đuổi đi thẳng cổ, từ đó đến nay chưa từng tới nơi này, huyện này kỳ thật rất lớn, phát triển không tồi.
Lê Thiếu Vân đề nghị: “Nếu em không ngại, đợi khi tìm thấy hài cốt của dì Lan, có thể tạm gửi ở nghĩa trang của Lê gia."
Tổ tiên họ Lê đã sớm không còn, năm đó chiến loạn, nơi nơi đều là người chết, sao có thể chôn cất tử tế được?
Thời đó, người chết rồi người sống tùy tiện đào một cái hố thật to, đem tất cả thi thể ném vào trong rồi lấp lại. Ông bà cố của hắn cũng đều như vậy, bọn họ sau khi ông nội nhập ngũ thì qua đời, thi thể đã sớm tìm không thấy nữa. Sau này Lê gia mua lại một khu mộ, chôn xuống đó một số di vật, lấy mỹ danh là “Phần mộ tổ tiên của Lê gia.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT