Thẩm Hi cười nhạt, nghĩ đến Từ Tiêm Lan, không biết là châm chọc hay là hoài niệm, vẻ mặt phức tạp.
"Tại sao bà chắc chắn rằng mẹ tôi đã chết? Sát thủ kia có thể buông tha tôi, có lẽ cũng..."
Cảnh Vân Chiêu nói được một nửa, Thẩm Hi giễu cợt: "Đừng có ngốc, tôi đã cho họ nhiều tiền như vậy, nếu không chắc Từ Tiêm Lan ả ta đã chết, làm sao có thể dừng tay? Và sau khi gặp Cận Dịch Nhiên, tôi đã giao thông tin cho hắn cho người điều tra. Quả thật có một người được chôn trên ngọn núi đó, bên trong vẫn còn những mảnh vải vụn và cũng còn mấy vật tùy thân của mẹ cô."
Nói đến đây, Thẩm Hi trong mắt cũng lóe lên một tia xuất thần.
Bà đã làm không ít chuyện xấu, nhưng bà ta chưa bao giờ hối hận hay cảm thấy mình đã làm điều gì sai trái.
Nhưng Từ Tiêm Lan thì khác, ả ta là người duy nhất khiến bà cảm thấy áy náy.
Mặc dù bà xuống tay hại chết Thầm Đồng, em gái ruột của mình. Nhưng từ nhỏ đến lớn, Thầm Đồng đều hơn cô về mọi mặt, trẻ hơn cô nhưng lại nhận được nhiều lời khen ngợi của cô. Ba cô vĩnh viễn đối với nó yêu thương, sủng ái. Nó dành hết tất cả những gì của bà, gia đình, hết thảy mọi thứ, cho dù Thầm Đồng có chết bà cũng không mảy may bất an.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play