Nhìn Tiêu Hải Thanh và Tô Sở hai người hai mặt nhìn nhau, Cảnh Vân Chiêu cứ cảm thấy Hải Thanh lâu rồi không được ăn cơm vậy.
Cảnh Vân Chiêu khẽ cau mày, tỏ vẻ khó hiểu: “Ăn ngon vậy sao?”
"Vân Chiêu, cậu không biết đâu, tớ đóng vai Tân Hàn, cô ấy là một người rất mưu mô và tàn nhẫn, nhưng lại thường xuyên chịu thiệt trước mặt đại BOSS. Ngày thường chịu khổ chịu đói mấy ngày là chuyện thường. Hơn nữa hai hôm nay đẩy nhanh tiến độ, tớ vội từ sáng hôm qua đến tận hôm nay, diễn liên tiếp mấy cách cảnh chịu trừng phạt trong phim, để tạo hiệu ứng chân thực, cơm cũng không có phần tớ."
Nghe bạn mình chịu khổ, Cảnh Vân Chiêu tức giận không thôi.
"Đạo diễn kia cũng mặc kệ sao? Đâu phải phim nào cũng diễn đến chân thật như thế."
"Ngay từ đầu tớ đã có chút không đủ rồi, diễn xuất còn non nớt. Cho nên đạo diễn đề nghĩ tớ nên trải nghiệm chút cảm giác đói và tuyệt vọng. Thực ra bỏ ăn hai bữa thôi không có vấn đề gì. Kết quả Y Uyển chơi xấu nói với người ta tớ không ăn cơm, liền tiên tiếp hai ngày người ta không chuẩn bị cơm cho tớ. Còn ở đoàn phim khen tớ không hết lời. Tớ nghĩ dù sao đối với đóng phim cũng có lợi cho nên mới không phản bác."
Cảnh Vân Chiêu nắm chặt tay, không mở miệng nói gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play