Nhìn thấy hành vi lúng túng của Từ Nguyên Thừa, Từ Nguyên Trạch ở một bên cười “ha hả”, chỉ vào hắn, vẻ mặt hả hê: “Chiêu Nhi, cậu hai cháu thân thể rất tốt, không cần hạ thủ lưu tình, đánh hắn vài cái cho hắn nhớ chút, để xem về sau còn dám coi thường cháu không?"
Nói đến em trai của mình, Từ Nguyên Trạch lúc này một chữ, sảng khoái.
Tiểu tử này giống con trai hắn hơn. Khi còn nhỏ ngoan ngoãn thực, cả ngày đi theo lưng Tiêm Lan lắc lư, nhưng từ khi Tiêm Lan bặt vô âm tính, kể tử đó tính tình thay đổi hẳn.
Mỗi khi ở nhà, bộ dạng cà lơ phất phơ, bắt bẻ tới lui, bất mãn khắp nơi, bắt đầu học cách bày mưu tính kế với hắn, nhưng cho đến hôm nay, Từ Nguyên Thừa thực sự đã trở lại.
Em trai đối với sự mất tích của Tiêm Lan ân hận áy náy, dằn vặt rất nhiều.
Nhớ năm đó, hắn vốn dĩ không đồng ý để Tiêm Lan và Lý Thiên Dật rời đi, nhưng Nguyên Thừa rất thích Lý Thiên Dật, không ngừng cầu xin, còn giả vờ trước mặt ba là hoàn toàn không biết gì cả. Khi đó trong lòng em trai có chút kiêu ngạo. Cảm thấy bản thân thành toàn cho hạnh phúc của chị gái, thẳng cho đến khi Tiêm Lan mất tích. Đến khi ba oán hận trách tội hai anh em hắn, Nguyên Thừa mới biết mình đã sai, sai lầm trầm trọng.
Sự xuất hiện của Cảnh Vân Chiêu giống như một vị cứu tinh với Từ gia, nếu không khẳng định vĩnh viễn sẽ không thấy nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt của Từ Nguyên Thừa như thế này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play