Cảnh Vân Chiêu lặng lẽ rơi nước mắt, một lát sau phóng thích hoàn toàn cảm xúc mới ngẩng đầu lên: "Cám ơn anh."
Tìm được thân nhân, tóm lại là chuyện tốt, cô khổ sở bấy lâu nay bởi vì bản thân mình không nơi nương tựa, không biết ba mẹ thân sinh.
Hai tay vẫn ôm eo Lê Thiếu Vân, đôi mắt khóc xong mang theo hơi nước, hốc mắt đỏ hồng trên khuôn mặt trắng nõn, thấy người muốn rút tay về, Lê Thiếu Vân nhanh tay giữ lại, không cho người rút tay lại: "Hôm nay để em ôm một ngày cũng không sao."
Cảnh Vân Chiêu gương mặt hơi đỏ lên.
"Em không sao." Giọng nói Cảnh Vân Chiêu nhẹ nhàng, lúc này mới khóc xong ánh mắt với giọng nói cứ như đang làm nũng.
"Lại đây ôm anh, em một đêm không ngủ rồi, ngủ bù một lát."
Quả thực Cảnh Vân Chiêu có chút mệt mỏi, không phải về thể xác mà là về tinh thần, có lẽ đã lâu rồi cô không còn được phát tiết như thế này, bây giờ cảm giác hơn rất nhiều, cả người cũng thả lỏng hoàn toàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play