Cảnh Vân Chiêu nhớ lại tình cảnh mấy ngày qua, trong lòng càng tức giận, trong túi chính là đựng những thứ cô đã đụng vào, bút máy do Hàn Nam tặng, chai nước uống, cả dao gọt trái cây đặt trên bàn ký túc xá của cô.
Không khí trong xe thoang thoảng một mùi hương rất nhẹ, gần như không thể nhận ra được mùi của một loại mê dược, thành phần của mê dược này khá đặc biệt, giống với những gì cô đã học ở Phiến Ngọc, nguồn gốc của mùi hẳn là xuất phát ở đồ vật trên tay Chu Mỹ Quân.
Chẳng trách cô ta không kiêng nể gì như vậy, dù biết cô có võ công, lại dám đi chung xe với cô, xem ra là do có mê được kia.
Cảnh Vân Chiêu: "Cô rốt cuộc muốn thế nào?
Chu Mỹ Quân có chút thất thần, lúc này sắc mặt tái nhợt đến mức đáng sợ, vẫn không mở miệng nói chuyện, một lúc sau xe đã tới nơi cần đến, quanh đây không có người, trước mặt là một tòa nhà đang xây dở. Sau khi bước vào, người đàn ông ôm Đào Cáp đang bất tỉnh vào một góc khuất.
Chu Mỹ Quân chỉ vào Cảnh Vân Chiêu, trong tay còn đang cầm một cái bình xịt, chỉ chỉ vào người cô: “Cô cầm lấy cái túi kia đi theo.”
Khi mùi hương tới gần, mùi đó rõ ràng hơn rất nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT