Ánh mắt Lê Thiếu Vân ở trên mặt cô một hồi lâu, Cảnh Vân Chiêu đã sớm cảm giác được, tâm tình cảm thấy kỳ quái, giả bộ bình tĩnh tiếp tục ăn miếng bánh ngọt, nhưng Lê Thiếu Vân mãi không có thu hồi ánh mắt, cô không thể chịu nổi.
Cảnh Vân Chiêu ngượng ngùng mở miệng: “Có gì đó trên mặt em sao?”
“Đẹp có thể thay cơm, vừa lúc anh đang đói bụng thôi.” Lê Thiếu Vân nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt không tự chủ mà liếc nhìn cô lần nữa, sau hai giây, anh đặt chiếc cốc trong tay xuống, đứng dậy, đi đến bên Cạnh Vân Chiêu cúi người lau lau khóe miệng: “Đúng là trên mặt em có dính cái gì đó.”
Cảnh Vân Chiêu trừng mắt: "Nếu có thì anh nói em một tiếng, em tự mình lo, anh đến gần như vậy làm gì?”
Trên người Lê Thiếu Vân có mùi đàn hương rất nhẹ, lẽ ra có thể tĩnh tâm dưỡng thần, nhưng ngược lại lúc này làm cô loạn thành một đoàn.
Lê Thiếu Vân ghé sát tai cô: "Em bị tôi mê hoặc rồi sao? Không thành công lại làm thêm một lần.”
Cảnh Vân Chiêu không khỏi ngượng ngùng: "Anh tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc tìm bạn gái rồi, ánh mặt lại đặt trên người một đứa trẻ như em không tốt lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT