Nghe Cảnh Vân Chiêu nói, Mạc Chính Duyên gật đầu: “Quả nhiên là như thế, sư phụ kia của em có mắt nhìn.”
Cảnh Vân Chiêu cười cười, gật gật đầu.
Cẩn thận nghĩ lại, vẫn thấy là thôi đi. Lúc trước Từ lão khi nhắc đến Mạc Chính Uyên, trên mặt biểu tình phức tạp, có ý oán niệm, có chút kỳ quái, cũng có phần hoài niệm. Hơn nữa là nhiều năm chưa gặp nhau, tùy tiện nhắc đến sẽ khiến Mạc Chính Duyên nhớ lại quá khứ, đến lúc đó nhắc đến chuyện buồn cũng không hay.
Cũng là người mà Từ lão quen biết, là chính giáo sư đề nghị cô học quốc học, cô đương nhiên không cự tuyệt, phối hợp đồng ý, đảm bảo về sau sẽ đi học đúng giờ.
Học càng nhiều càng tốt, đúng không?
Hai người dừng lại ở chợ hoa, chợ bán chim, vật nuôi, bên cạnh còn có một chợ bán hạt giống, Cảnh Vân Chiêu không cần mất công đi tìm nữa, tiết kiệm được thời gian và công sức, điểm đến của Giáo sư Mạc cũng ở nơi này, chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến nơi cần đến.
Cảnh Vân Chiêu đi theo phía sau, nhìn lão nhân gia có mục tiêu rõ ràng, đi vào một cửa hàng, xem hoa lan.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT