Lê Thiếu Vân nhướng mày tiến lại gần, khuôn mặt phóng to ra trước mắt, hắn nghiêng người trước mặt Cảnh Vân Chiêu, nhẹ giọng nói: "Rõ ràng em rất muốn biết, sao cứ muốn mạnh miệng như thế?"
“Em không có mạnh miệng.” Cảnh Vân Chiêu vô thức hoảng hốt, lùi về sau mấy bước.
Chưa lùi được bao nhiêu đã bị cánh tay của Lê Thiếu Vân kéo lại, một tay nâng cái hộp giấy: “Em nói em không có hứng thú với cái này, đồ vật này anh ném đi nhé.”
Em ấy mới bao lớn đâu, từ lần đầu tiên nhìn thấy em ấy. Cảnh Vân Chiêu giống như ông cụ non, lúc nào cũng trấn định, đương nhiên đây là tính cách của em ấy, cũng đúng là điểm hắn thưởng thức. Nhưng trong lòng hắn rõ ràng, Cảnh Vân Chiêu là khắc chế tò mò, để có thể làm nhiều việc khác. Nữ sinh hờn dỗi trong mắt em ấy giống như là sợ hãi mà thôi. Sợ nếu bản thân lộ ra như vậy khiến người ta cảm thấy cô ấy dễ khi dễ.
Cho nên cô ấy tự phong bế mình như con nhím, lúc nào cũng như bùng nổ. Ở trước mặt hắn, vẫn là giận như con cá nóc đáng yêu hơn nhiều.
Vừa nói vừa giơ giơ cái hộp, phỏng chừng cái hộp muốn rớt xuống.
Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy, lập tức đưa tay ra đỡ: "Bên trong có vật sống sao? Rơi trên mặt đất sẽ hỏng đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT