Đa phần mấy sinh viên này tính tình đều được nuông chiều từ bé, hành trình đau khổ và mệt mỏi này là cực hình đối với họ.
"Cảnh tiểu nhị, cậu mang theo chân bông không? Không cảm thấy nặng sao?” Hoặc Thiên Tiên lắc đầu thở dài, mồ hôi ướt đẫm, dưới chân giống như rót chì, mỗi một bước chân đề vô cùng gian nan.
Bốn người Cảnh Vân Chiêu, Diêu Bảo Bảo là người chật vật nhất: "Không được, tớ không thể chịu đựng được nữa, đi quá xa rồi, còn mang theo vật nặng! Tớ đói quá, lưng muốn dính với ngực rồi.”
Nhậm Tinh Nguyệt không sao, mặc dù khuôn mặt đỏ bừng vì mệt mỏi, nhưng cậu ấy không hề cường điệu như hai vị tiểu thư này.
Cảnh Vân Chiêu thở dài: "Thôi được rồi hai đậu đưa đồ đây tớ giúp các cậu."
Con đường này không dễ đi, tuy không phải là đường núi quá dốc, nhưng nhiều sỏi đá, nếu đi thời gian ngắn thì không sao, nhưng đi liên tục mấy canh giờ thì khác. Chỉ sợ chân của nhiều người đã nổi mụn nước rồi.
Hoắc Thiên Tiên vẫn còn do dự: “Cậu không mệt sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT