Đào Cáp không ngừng nhìn vào khuôn mặt của chính mình trong gương, lấy tay nhẹ nhàng chạm vào, nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt, cả người càng choáng váng.
Đào Cáp rống lên: "Không phải như vậy, Cảnh Vân Chiêu, rõ ràng cô đánh vào mặt tôi rất nghiêm trọng! Tôi muốn giám định thương tích.”
"Bác sĩ ở bên ngoài, là bác sĩ quân y không hề nói dối, bác sĩ đều đã nói, nội thương, ngoại thương của cô cũng không có, tất cả đều rất tốt." Cảnh Vân Chiêu thanh âm lãnh đạm, lại nói: "Đào Cáp, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội, đúng vậy chứ? ”
"Trên xe lửa từ huyện Hoa Ninh đến Bắc Kinh, cô mạo danh tôi nói chuyện trên trời dưới đất, tôi cũng chẳng nói gì. Nếu không phải cô độc mồm độc miệng làm tôi suýt nữa thay cô chịu người ta lên án tôi cũng không vạch trần cô làm gì, tôi cũng sẽ thỏa mãn hư vinh của cô. Cô giả mạo làm “Cảnh Vân Chiêu” bị tôi vạch trần, đó là do cô phạm sai lầm. Một tôi không hề muốn răn dạy cô, hai tôi không đứng trước mặt mọi người nói móc mỉa cô, cô còn có tư cách gì mà bất mãn.”
“Còn nữa, cô vào trường học bị Hoắc Thiên Tiên ném đồ vật vào người hoàn toàn chính là trùng hợp, tôi căn bản không biết cậu ấy thiếu chút nữa ném trúng người là cậu, nhưng cô một hai phải đem sự tình đổ hết trên đầu tôi, thay vì nói là cô hiểu lầm tôi, không bằng nói cô cố ý muốn biến tôi trở thành một người tội ác tày đình, kém xa so với cô. Làm người mà hư vinh ích kỷ đến mức này, tôi đánh cô mấy cái tát thì tình là gì?”
Trong lòng cô rõ ràng, sở dĩ Đào Cáp nhằm vào cô bởi vì cả hai đều là người Huyện Hoa Ninh.
Cùng là người xuất phát từ huyện Hoa Ninh, cùng giống nhau đi đến đại học A, cô là trạng nguyên, cô ở trên xe lửa cứu ông cụ, mà Đào Cáp thì ngược lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play