Cô không thể ở lại tiểu khu đó được nữa, người biết chỗ cô ở không ít, cô không muốn lần lượt tiếp nhận nhiều người như vậy, như vậy sẽ rất phiền phức.
Nói đến cùng, vẫn là viện của Từ lão thanh tịnh hơn một chút.
Mà lão nhân khi nghe nói về thành tích của cô chỉ liếc mắt nhìn một cái, mở miệng nói: “Trạng Nguyên có ích lợi gì? Cháu không được Trạng Nguyên mới là kỳ quái.”
Cảnh Vân Chiêu cười toe toét, cảm thấy thực sự thoải mái.
Cô cầu toàn, luôn muốn làm mọi thứ đều nghiêm túc và hoàn mỹ nhất có thể. Lúc đó không nghĩ nhiều đến như vậy, nếu biết phiền toái nhiều như vậy cô sẽ thu liễm đi vài phần, làm ít đi vài bài.
Cảnh Vân Chiêu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Từ Lão cháu sẽ đi Bắc Kinh, ông…có muốn đi cùng cháu không.”
Cùng chế dược với Từ lão là việc cô thư thái nhất, bất cứ lúc nào đầu óc bị lơ lửng, chỉ cần được Từ lão huấn luyện vài lần là cô có thể yên ổn ngay lập tức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT