Tần Lâm lập tức đứng lên, lôi thứ mình vừa giẫm lên ra ngoài.
Chẳng qua chỉ là một hạt châu màu xám trắng dùng chỉ đỏ xâu ngang qua, “Cái này à?”
Tần Lâm đối diện với ánh mặt trời chiếu rọi, cô cũng không nhìn thấy có gì đặc biệt, thậm chí thứ này còn không phải ngọc.
Nói là hạt châu đá, thật đúng là hạt châu đá làm bằng đá.
[Ký chủ, đứa con được trời chọn và vật hy sinh đến rồi.]
Tần Lâm không kịp nghĩ nhiều, cô lập tức bỏ hạt châu đá vào trong không gian.
“Tần Lâm! Cô không sao chứ?” Kiều Đình Đình từ xa nhìn thấy Tần Lâm té ngã thì trong lòng giật mình.
Cô ta không thể nhận ra Tần Lâm té ngã vì nguyên nhân gì, chỉ có thể kéo Viên Hiểu Lệ vội vàng chạy đến.
Tần Lâm phủi cỏ khô trên người: “Tôi không sao.
Kiều Đình Đình nhìn cô chằm chằm, “Vừa rồi có phải cô nhặt được thứ gì không?”
Vẻ mặt Tần Lâm giống như bình thường, cô giơ tay ra: “Cô nói cái này à?”
Cô cầm một viên đá màu đỏ xinh đẹp trong tay.
Trong lòng Kiều Đình Đình trống rỗng, cô ta luôn cảm thấy mình đã mất đi thứ gì đó, nhưng cô ta không biết cảm giác này đến từ đâu.
“Cô muốn lấy không? Nếu cô muốn, tôi tặng cô đó.” Tần Lâm hào phóng nói.
Kiều Đình Đình do dự một chút, nhận lấy viên đá xinh đẹp này, “Vậy cám ơn cô nhé.”
“Khách sáo gì chứ, cô cũng rất tốt với tôi mà!” Tần Lâm cười nói.
Kiều Đình Đình cho rằng Tần Lâm nói đến chuyện vay tiền.
Trên thực tế, chuyện Tần Lâm đang nói chính là cô lấy được hơn một trăm vạn điểm vừa rồi và mấy chục vạn điểm tích lũy trên người Kiều Đình Đình!
Có thể nói rằng cô trở nên giàu có từ trên người Kiều Đình Đình!
Kiều Đình Đình có chút không tự nhiên, ánh mắt Tần Lâm nhìn cô ta cũng quá nhiệt tình rồi.
Viên Hiểu Lệ quan sát xung quanh trong lúc bọn họ nói chuyện, có lẽ nói không chừng Tần Lân thật sự đang gặp riêng tình nhân thì sao?
“Hiểu Lệ! Chúng ta đi thôi!” Kiều Đình Đình gọi cô ta, quay đầu xuống núi.
Viên Hiểu Lệ vội vàng đi theo, trước khi đi cô ta lại trừng mắt nhìn Tần Lâm một cái.
Tần Lâm có tâm trạng tốt, không so đo với cô ta.
Thực tế cũng vì cô mới trở nên giàu có, không thèm mấy chục điểm tích lũy kia.
Lúc Tần Lâm xuống núi, một con thỏ bị đâm vào thân cây chết ngã ngay bên cạnh cô.
“Ôm cây đợi thỏ?” Tần Lâm vui mừng nhặt con thỏ mập lên.
[Ký chủ, đây là tác dụng của ánh sáng may mắn đó nha.]
Không lâu sau, Tần Lâm lại phát hiện một ổ trứng gà hoang.
May mắn lúc Tần Lâm ra ngoài, vì để che dấu tai mắt người khác nên cô đã đeo một cái sọt lên núi.
Cô vốn định lúc xuống núi, thì sẽ lấy một ít rau dại trong sảnh rau củ mang về nhà.
Bây giờ vừa khéo có thể đựng thỏ rừng và trứng gà hoang.
Tần Lâm hưởng thụ ánh sáng may mắn, cô không nỡ trở về ngay bây giờ, mà còn muốn đi dạo trong núi.
Quả nhiên, Tần Lâm lại gặp được một ổ trứng gà hoang, còn hái một nắm quả mâm xôi vừa đỏ vừa ngọt.
Lúc Tần Lâm rời núi, cô đào một ít măng rồi đặt ở phía trên sọt để che lại.
Bây giờ con mồi trên núi cũng được xem như là của nhà nước, mặc dù bắt được một vài con vật nhỏ thì người trong thôn cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng với thanh danh của cô, chỉ sợ người ta chẳng những không mắt nhắm mắt mở, mà còn có thể trừng lớn hai mắt bới móc lỗi sai của cô.
Lúc Tần Lâm về nhà thì người nhà họ Chu đã trở về.
Chẳng những trở về, thậm chí bọn họ cũng đã ăn trưa rồi.
“Tần Lâm! Cô có còn cần mặt mũi nữa không vậy? Hôm qua cô mới bị anh trai tôi bắt về, hôm nay cô lại nóng lòng muốn yêu đương vụng trộm với người khác...” Chu Hồng Tinh còn chưa nói xong thì đã bị Tần Lâm bước đến tát một cái.
Tần Lâm thích số chẵn, cho nên cô trở tay tát thêm một cái vào bên mặt còn lại.
“Không ai dạy cho cô biết có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy sao?” Tần Lâm thả cái gùi trên lưng mình xuống mặt đất, nhìn thoáng qua bên trong gùi cũng thấy đầy măng.
Chu Hồng Tinh lại bị đánh một lần nữa, cô ta tức giận muốn liều mạng với Tần Lâm.
Tần Lâm càng không ngại cô ta tìm đến gây chuyện.
Tuy đánh vật hy sinh không đáng tiền nhưng đánh thêm nhiều lần cũng có thể thu hoạch được điểm tích lũy đủ để dùng nhà vệ sinh cả ngày.
Chu Hồng Tinh thấy hai mắt Tần Lâm phát sáng, dáng vẻ như nóng lòng chờ cô ta nhào đến thì nổi trận lôi đình muốn tát Tần Lâm một bạt tai: “Đồ giày rách! Thứ thối nát! Hôm nay tôi phải xé nát miệng chị ra!”
Tần Lâm bắt lấy cổ tay Chu Hồng Tinh, đầu gối nâng lên va vào bụng Chu Hồng Tinh.
Sắc mặt Chu Hồng Tinh tái nhợt, cô ta thét lên một tiếng đau đớn.
Tần Lâm thuận thế vặn cánh tay của cô ta một cái, vặn ngược và giữ chặt ở sau lưng, cô mạnh mẽ ép cho Chu Hồng Tinh phải quỳ xuống.
“Một cô gái mới lớn lại nói chuyện bẩn thỉu như thế, là vì không có mẹ dạy dỗ sao? Hay là cô đi nhà xí còn chưa lau miệng?”
Sắc mặt Lý Cầm đen thui, bà ta lao lên muốn lôi Tần Lâm ra: “Cô mau buông ra cho tôi! Mẹ của nó vẫn còn sống sờ sờ ở đây, chưa tới phiên cô dạy dỗ nó!”
“Nếu bình thường cô bớt làm mấy chuyện khiến người ta hiểu lầm thì Hồng Tinh sẽ không nói những lời kia!” Lý Cầm chán ghét nói.
Tần Lâm ghét bỏ nhíu mày, cô buông tay Chu Hồng Tinh ra, tránh khỏi Lý Cầm, giễu cợt nói: “Dì nói chuyện phải cẩn thận! Mùi hôi thối trong miệng dì còn nặng hơn mùi thối chân của người ta bị nấm chân.”
Lý Cầm tức sắp ngất rồi: “Tôi là mẹ chồng của cô! Cô dám ăn nói với tôi như vậy hả?”
“Chẳng phải dì chỉ là một bà mẹ kế thiên vị thôi sao? Lại chẳng phải ruột thịt, dì chỉ là mẹ kế của chồng tôi. Thái độ của dì với tôi thế nào thì tôi sẽ trả lại cho dì như thế. Dì chẳng phải người tốt mà tôi cũng không phải người tốt lành gì, đừng bày ra dáng vẻ mẹ chồng trước mặt tôi! Tôi không để mình bị dì kéo đi lòng vòng đâu.”
Tần Lâm tỏ ý mình là nhân vật phản diện nên vấn đề đạo đức gì đó không thể trói buộc được cô.
Lý Cầm tức đến mức cả người run rẩy. Trước kia cho dù Tần Lâm không đứng đắn nhưng cũng không dám ăn nói thế này trước mặt bà ta, dù sao bà ta cũng là trưởng bối.
“Đồ có mẹ sinh không có cha dạy! Mẹ cô dạy cô dáng vẻ như thế sao? Tôi thật sự muốn hỏi mẹ cô, có phải bà ta có thù với nhà chúng tôi hay không mà lại để cô đến nhà tôi gây họa thế này.” Sắc mặt Lý Cầm dữ tợn, bà ta tức giận gào lên.