...
Tia nắng ban mai nhàn nhạt. Cổ trấn Thanh Nguyệt nằm ở phía nam của thành phố Lâm, ánh nắng mặt trời sáng sớm như gột rửa, làm cho người tỉnh lại trong ánh rạng đông, sáng sớm nhìn thấy mặt trời, có được tâm tình vui vẻ.
Đây là một trấn du lịch nhỏ, nơi này bốn mùa đều như xuân, mỗi năm người đến nơi này du lịch đếm không xuể. Bên này gần khu vực dân tộc thiểu số, có rất nhiều nét đặc sắc khác nhau, cũng bởi vì những điều đó, mới có thể hấp dẫn mọi người đến.
Nhưng mà mấy trấn du lịch nhỏ đều rất loạn, càng đừng nói nơi này đã từng có rất nhiều tin tức xã hội cùng với tin tức pháp chế. Nhưng mặc dù như thế, người đến nơi này vẫn nối liền không dứt.
Có người đặc biệt đến du lịch ngắm cảnh, có học sinh thực tập thực tế, có người đến nơi này để chạm vào đá may mắn...
Thu Thu là lễ tân của quán rượu ‘Say Rồi Theo Bạn Đi’, mỗi ngày buổi sáng đều đến sớm nhất, ngồi ở cửa.
Mà lúc này, Thu Thu nhìn người đã ngồi trước quầy lễ tân, vô cùng kinh ngạc: “Chị, sao chị dậy sớm vậy?”
Chu Túy Túy ừ một tiếng, chống tay ngủ gà ngủ gật: “Tỉnh nên xuống, đói bụng.”
Thu Thu: “......”
Cô nhìn bộ dáng này của Chu Túy Túy, bật cười.
Bên ngoài chỉ biết chủ của quán rượu ‘Say Rồi Theo Bạn Đi’ là một người con gái xinh đẹp động lòng người, tính cách cao ngạo lạnh lùng, làm việc quả quyết, nói chuyện độc miệng. Nhưng bọn họ hoàn toàn không biết, bà chủ của bọn cô, trừ những biểu hiện bên ngoài mà mọi người đều biết đó, còn rất đáng yêu.
Ăn không no, ngủ không ngon, sẽ giống như một đứa trẻ, thoạt nhìn rất khiến cho người khác muốn bảo vệ.
“Vậy chị Túy Túy buổi sáng muốn ăn gì? Em làm cho chị?”
Chu Túy Túy mở mắt ra, suy nghĩ một lát nói: “Buổi sáng hôm nay muốn ra ngoài ăn, đi ăn cùng chị đi?”
Ánh mắt Thu Thu sáng lên, vui mừng đáp: “Được nha!”
Buổi sáng quán rượu không buôn bán, cũng không có khách. Càng đừng nói đến quán rượu của bọn họ nằm ở chỗ sâu nhất của ngõ nhỏ, ngoại trừ khách cũ và khách do người quen giới thiệu, hiếm khi có người biết đến quán rượu này.
Cũng may Chu Túy Túy mở quán rượu cũng không phải là vì kiếm tiền, cho nên cũng không để ý đến buôn bán đông hay không.
Bên cạnh quán rượu ‘Say Rồi Theo Bạn Đi’ có một khách sạn, đó mới là nơi kiếm tiền chính của Chu Túy Túy, mỗi năm khách sạn kinh doanh không tồi, có thể đem lại lợi nhuận khá cao.
Chu Túy Túy dắt theo Thu Thu ra ngoài, lập tức đi về nơi náo nhiệt.
Cổ trấn vào buổi sáng cũng rất sôi động, bởi vì nơi này chuẩn bị vào thời gian nghỉ tết, khách du lịch tới không ít.
Hai người đi đến cửa hàng ăn sáng quen thuộc, tìm một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, gọi món. Sau khi gọi món, Chu Túy Túy chống tay nhìn người đi đường ở những con phố lớn nhỏ, tâm tình tốt hơn mấy phần.
Đột nhiên, cô nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó. Người đàn ông đứng trong dòng người như hạc trong bầy gà kia, diện mạo dưới mũ kia....
Chu Túy Túy chớp mắt, vừa muốn nhìn kỹ xem, người nọ đã biến mất. Thay vào đó, là một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng.
“Chị, chị.” Thu Thu nhìn mặt Chu Túy Túy đang thất thần, hô lên hai câu: “Chị, bữa sáng đến.”
Chu Túy Túy hơi giật mình, duỗi tay chỉ vào nơi nào đó dưới lầu, hỏi: “Thu Thu, mới vừa nãy em có nhìn thấy người đàn ông đội mũ màu đen không?”
Thu Thu lắc đầu, vẻ mặt mê mang nhìn cô, “Không có nha, nơi đó vẫn là người đàn ông kia đứng.”
Chu Túy Túy: “.....”
Hay là, cô thật sự bị ảo giác?
Hay là giống như Hạ Văn nói, thật sự hư không???
Không đến mức đó đâu nhỉ!
Chu Túy Túy lắc lắc đầu, đối diện với ánh mắt lo lắng kia của Thu Thu, không tiếng động nhếch khóe miệng: “Ăn sáng đi.”
“Vâng.”
**
Tầng 1, cửa hàng bán đồ ăn sáng rộn ràng nhộn nhịp, mọi người đều đang xếp hàng chờ đợi.
Tiểu Đồng và Thẩm Nam ngồi ở dưới lầu, vừa ăn sáng vừa nói chuyện.
“Đội trưởng.” Tiểu Đồng ăn bánh bao gọi lên mơ hồ không rõ.
Mới vừa hô lên một tiếng, đã bị Thẩm Nam mặt không biểu tình liếc một cái, Tiểu Đồng vội vàng sửa lại: “Thẩm gia.”
Sau khi gọi xong, Tiểu Đồng lầm bầm, “Tiếng Thẩm gia này cũng quá khó đọc rồi, vì sao không cho người ta gọi là Nam gia chứ, sợ bị phát hiện, người nọ phỏng chừng cũng đoán không ra chúng ta là ai....” Cậu ta lầu bầu: “Em đã tìm hiểu tin tức, nhóm người kia vào cổ trấn này, nhưng cụ thể ở chỗ nào còn chưa rõ ràng lắm, người của chúng ta còn chưa truyền tin đến.”
Lần này bọn họ đến đây là theo dõi một nhóm người đến đây bàn chuyện, nhưng cụ thể có thể bàn chuyện được hay không, thì không rõ ràng lắm.
Thẩm Nam nhướng mày, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng nói trầm thấp lạnh lùng: “Tìm người kiểm tra, loại trừ các khách sạn ở cổ trấn, tìm ra các khách sạn ở nơi hẻo lánh.”
Anh làm việc quả quyết trầm ổn, chưa đến một lúc đã chọn ra trọng điểm.
“Vâng.”
Tiểu Đồng yên lặng hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Thẩm gia, đến lúc bàn chuyện, hai chúng ta đi chứ?”
Nghe vậy, Thẩm Nam đáp một tiếng: “Sợ sao?”
“Xì!” Tiểu Đồng đỏ mặt phản bác, “Đồng gia em sợ lúc nào? Huống chi có anh ở đây, anh đi đâu, em đi đó!”
Cậu ta yên lặng một lát, đột nhiên nói: “Chỉ là em nghe nói người bên kia tiến hành điều tra và chọn lựa người làm ăn rất ghê gớm, chúng ta muốn không lộ mặt trước bọn họ, có chút khó khăn.”
Thẩm Nam hiểu rõ, lời ít ý nhiều mà nói với cậu ta: “Yên tâm.”
....
Ăn bữa sáng xong, Chu Túy Túy bảo Thu Thu về quán rượu trước, còn mình đi trên phố lang thang không mục đích, từ từ đi dạo.
Hôm nay là ngày Lễ Tình Nhân, trên đường có không ít những đôi tình nhân tay trong tay, mấy cô bé, cậu bé bán hoa ven đường cũng nhiều hơn bình thường, rất nhiều của hàng cũng mở cửa trước.
Tối qua Chu Túy Túy ngủ không ngon, cũng không có tâm trạng dạo phố, chỉ là đi theo dòng người, có chút thất thần.
Đột nhiên, cô kêu lên một tiếng, bị người khác đụng trúng.
Chu Túy Túy ngước mắt, nhăn mày nhìn về người đàn ông đâm phải mình, còn chưa nói lời nào, người nọ liền nhìn xung quanh, vội vàng đi mất.
Chu Túy Túy nhìn bóng người nọ chằm chằm, theo bản năng híp híp mắt.
Còn chưa kịp phản ứng lại, eo của Chu Túy Túy đột nhiên bị người khác ôm lấy, cả người bị kéo về phía một người đàn ông.
Đệt!
Chu Túy Túy theo bản năng muốn duỗi tay đánh người, tay vừa mới vươn ra, đã bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy, bàn tay kia mạnh mẽ, giam cầm cổ tay cô, không cho nhúc nhích dù chỉ một chút. Giãy giụa một lát không có kết quả, Chu Túy Túy liền muốn dùng chân phản kích, còn chưa kịp đá, chân đã bị người trước mặt ngăn chặn.
Cả người như dán trên người đàn ông này.
Lúc này vẫn ở trên đường cái, tuy rằng cô đã đi đến nơi ít người, nhưng cũng trở ngại bên ngoài có người, Chu Túy Túy nhanh nhạy, vừa định muốn lớn tiếng la lên, bên tai liền truyền đến một giọng nói trầm thấp mang theo ý cười vừa xa lạ vừa quen thuộc: “Bà xã, một thời gian không gặp, em cứ như vậy cho ông xã quà gặp mặt ư?”
Chu Túy Túy nghe được âm thanh này, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt này.
“Anh....” Chu Túy Túy còn chưa kịp có nhiều phản ứng hơn.
Thẩm Nam nắm lấy vòng eo thon gọn một tay có thể ôm hết của cô, vừa ôm vừa lôi kéo Chu Túy Túy đi về phía trước, dán sát vào tai cô nói: “Phía sau có người.”
Mãi cho đến khi Chu Túy Túy bị người đàn ông đó kéo vào một căn phòng nhỏ, cô mới duỗi tay đẩy anh ra. Nhưng tay vừa mới đụng đến bả vai.... Chu Túy Túy đã bị anh kéo qua, nhào vào trong ngực anh, dán chặt bên nhau.
Người đàn ông trước mặt giơ tay giữ chặt gáy cô, để cho cô ngẩng đầu lên, sau đó cúi xuống hôn lên môi cô... Trằn trọc cọ xát.
Hai người dựa gần nhau, từ bên ngoài nhìn vào, giống như là một đôi tình nhân nhất thời động tình, chờ không nổi tìm khách sạn bắt đầu câu chuyện.
Chu Túy Túy bị cắn, nháy mắt tỉnh táo. Cô duỗi tay, để trên ngực anh, muốn đẩy ra.
Thẩm Nam liếm vành tai cô, hơi thở ấm áp bức người, dán sát vành tai cô lẩm bẩm: “Còn chưa đi.”
Chu Túy Túy: “......”