Bây giờ chỉ hy vọng tỉnh ngộ vẫn chưa muộn màng, Tống Thanh Huy suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc mở nắp bút máy, bắt đầu viết thư trả lời cho Diệp Tiểu Muội.
Anh cũng không muốn "phối hợp" tiếp tục thư từ qua lại với Diệp Tiểu Muội nữa, nhưng dù sao anh cũng phải nói rõ ràng với cô, để cho cô cứ hiểu lầm rồi giữ vững ý kiến của mình cũng không phải là cách tốt.
Cho nên ở trong bức thư này Tống Thanh Huy trực tiếp nói cho Diệp Tiểu Muội, anh rất muốn về nhà, rất nhớ nhung cha mẹ, người một nhà cũng luôn nhớ đến anh, cũng tin chắc anh nhất định có thể trở về nhà, anh nghĩ xong rồi, ngắn thì ba đến năm năm, lâu thì bảy đến tám năm, dù chờ đời dài thêm đi nữa cũng sẽ không từ bỏ hy vọng.
Tất nhiên có thể về nhà sớm thì vẫn tốt hơn, như vậy anh cũng có thể sớm ngày thành gia lập nghiệp, cha mẹ anh vẫn luôn mong mỏi anh tìm được một người vợ môn đăng hộ đối dịu dàng hiền lành chung sống cả đời. Đây cũng là mong muốn của anh.
Tống Thanh Huy viết một mạch xong lá thư, tất nhiên lại giải quyết được một cọc tâm sự, rất yên tâm trở về giường ngủ. Hơn nữa bức thư này rất nhiều ngày sau anh mới có thể giao cho Diệp Tiểu Muội.
So sánh hai bên, thư trả lời của Diệp Tiểu Muội có hiệu suất cao hơn, lúc anh Tống đưa thư cho cô, vừa lúc trong đội sắp xếp cày bừa vụ xuân, trong đội mỗi người đều bận rộn, lại không có ai chú ý mỗi ngày Diệp Tiểu Muội làm cái gì, cô rất dễ tìm được cơ hội công khai làm chuyện gì đó.
Cho nên anh Tống lại vào đêm hôm khuya khoắt bật đèn pin viết thư cho cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play