63
Thời gian nán lại chỗ cha ta quá lâu, khi ta trở về quán trọ, đường phố đã bắt đầu nhộn nhịp, người bán hàng rong hai bên đường cũng lần lượt bày quán.
Ta nghĩ ngợi một lúc, bèn ghé vào quán ăn sáng ven đường mua mấy cái bánh bao vừa ra lò, sau đó mua thêm hai bát tàu hũ nóng mới chậm rãi trở về.
Ta mở cửa ra, Văn Nhân Dập đang ngồi trên ghế nhìn ta chằm chằm: - Ta đi mua ít đồ ăn sáng, sao hôm nay ngươi dậy sớm vậy?
Không thể trách ta vô tư được, ngày thường ta ngủ dậy, Văn Nhân Dập vẫn còn lim dim bên cạnh ta, không biết hôm nay vì sao lại dậy sớm như vậy.
May mà ta đã tính trước, làm bộ mình chỉ ra ngoài mua đồ ăn sáng, ta đặt bánh bao và tàu hũ nóng lên bàn, nhiệt tình gọi Văn Nhân Dập đến ăn sáng.
- Đêm qua, giờ Tý ba khắc ngươi đã ra ngoài, ta đã đợi ngươi suốt hai canh giờ.
- Kiều Kiều, ta phải làm sao với ngươi đây?
Văn Nhân Dập ôm eo ta, vùi mặt vào ngực ta.
64
Văn Nhân Dập vùi mặt vào lòng ngực ta, người hắn khẽ run rẩy, có lẽ vì cơ thể áp sát nhau, ta cũng bị hắn ảnh hưởng, bàn tay hơi run lên.
Ta nghĩ, ta đã đau lòng rồi.
- Ta đã hứa với ngươi sẽ không đi thì sẽ không bỏ đi mà không từ biệt tiếng nào. Ta ôm lấy hắn, đưa tay xoa nhẹ đầu hắn.
- Nhưng hồi nãy người mới lừa ta.
Văn Nhân Dập bỗng kéo mạnh ta vào lòng hắn, ngồi lên đùi hắn, trong lúc trời đất quay cuồng, tư thế của hai ta đã hoàn toàn đảo ngược: - Đạo tu phong nguyệt đạo các ngươi giỏi nhất là gạt người ta.
- Shh ——
Văn Nhân Dập là chó à, cắn một cái lên gáy ta, làm ta đau đến nỗi hít sâu một hơi lạnh.
Có lẽ là tiếng hít hà của ta quá lớn, Văn Nhân Dập nhả răng ra, liếm láp chỗ vết cắn.
Cảm giác của con người thật kỳ lạ, dù lúc này hắn đang vùi mặt vào vai ta liếm nhẹ vết thương, nhưng ta lại không hề cảm nhận được chút dục vọng nào trong động tác ấy.
Động tác mờ ám, nhưng tâm tư lại thuần khiết.
65
- Ta đi gặp một vị tiền bối trong tông môn, ngươi cũng biết đó, là tri kỷ của… Minh Chước Kiếm Tôn —— Nhan Như Ngọc.
Ta cân nhắc kỹ lưỡng, vắt óc giải thích về hành tung của mình.
Ta dùng hai tay nâng mặt Văn Nhân Dập lên rồi “chụt” một cái lên má hắn: - Những gì ta nói không hề lừa ngươi.
- Hắn khéo ăn khéo nói, ngươi không được…
Văn Nhân Dập khựng lại một chút: - Ngươi ít tiếp xúc với hắn lại.
Tuy bây giờ ta có ý dỗ dành Văn Nhân Dập, nhưng ta cũng không thể để mặc hắn bôi nhọ cha ta.
- Có phải ngươi cảm thấy đạo tu phong nguyệt đạo không ai đáng tin hết đúng không.
- Kiều Kiều, ta đang cố gắng tin ngươi.
- Minh Chước Kiếm Tôn không níu giữ được Nhan Như Ngọc, ta sợ ta cũng không níu giữ được ngươi.
66
Không đúng.
Giác quan thứ sáu thỉnh thoảng mới xuất hiện của ta lại lần nữa kích hoạt thành công.
- Ngươi nghĩ Nhan Như Ngọc là kẻ tệ bạc?
Văn Nhân Dập thấy ta có vẻ bảo vệ Nhan Như Ngọc nên không dám nói thẳng, nhưng lại ngầm thừa nhận.
- Ngươi cứ mạnh dạn nói, lần này ta không giận đâu.
67
Toang rồi! Ta nghe được từ chỗ Văn Nhân Dập một phiên bản hoàn toàn mới về câu chuyện tình yêu của cha và phụ thân ta.
Nhưng khác ở chỗ, lần này kẻ tệ bạc chính là cha ta.
68
Trong giới tu chân, phong nguyệt đạo không được coi là tà môn ma đạo, nhưng danh tiếng cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Đạo tu phong nguyệt đạo không lừa tiền không lừa vật, nhưng nợ tình cảm thì lại không ít.
Lúc theo đuổi người ta thì ba hoa chích chòe, nhưng khi dứt ra thì cũng nhanh gọn dứt khoát. Một khi tu vi không còn tiến bộ sẽ phất tay áo bỏ đi tìm người mạnh hơn để bám víu.
Trong bối cảnh như vậy, Minh Chúc Kiếm Tôn thời niên thiếu vẫn không chút do dự mà yêu Nhan Như Ngọc.
Đạo tu phong nguyệt đạo như bèo trôi không rễ, thứ duy nhất có thể níu giữ họ chỉ có tu vi.
Khi tu vi của Nhan Như Ngọc ngày càng tiến bộ, Minh Chúc Kiếm Tôn càng gấp rút tu luyện, nhưng ngay khi kiếm tôn bế quan đột phá Đại Thừa hậu kỳ chuẩn bị xuất quan, Nhan Như Ngọc - người lúc này đã tiến tới Đại Thừa sơ kỳ vẫn chọn rời đi.
Đi một cách dứt khoát, không để lại cho kiếm tôn dù chỉ một chút hy vọng mong manh, khiến kiếm tôn tìm 18 năm mà vẫn bặt vô âm tín.
69
Xét về lý luận thì hoàn toàn hợp lý, nhưng dáng vẻ phẫn nộ của cha ta lại không thể nào là giả được.
Kết luận như này, cha ta thật sự nghĩ rằng lão phụ thân kiếm tôn chỉ lên giường chứ không yêu đương.
70
- A Dập, vậy ta sẽ kể ngươi nghe một câu chuyện.
71
Đạo tu phong nguyệt đạo vừa vào đời thì gặp được một vị kiếm tu tài năng xuất chúng, theo bản năng, y đã tiếp cận vị kiếm tu này.
Kiếm tu chất phác ít nói, đạo tu phong nguyệt đạo liên tục gặp thất bại, ban đầu vốn không chịu thua, không cam lòng, nhưng dần dà rung động thật lòng.
Làm gì có đạo tu phong nguyệt đạo nào như y, chưa nếm được chút ngon ngọt nào đã sẵn lòng dành ra thời gian một hai năm cho một người.
Cuối cùng kiếm tu cũng đồng ý yêu cầu song tu, đạo tu phong nguyệt đạo tưởng kiếm tu thay đổi thái độ là đồng nghĩa với việc cuối cùng y đã chiếm được trái tim của kiếm tu, nhưng nhận ra kiếm tu vẫn như xưa, xem đại đạo là nhiệm vụ của mình.
Kiếm tu dành phần lớn thời gian miệt mài tu luyện, chỉ sau khi xuất quan mới ân ái bên y không phân ngày đêm, sau đó lại bế quan tu luyện, lặp đi lặp lại như vậy.
Đạo tu phong nguyệt đạo đã ở bên cạnh kiếm tu 100 năm, chứng kiến kiếp vân mà kiếm tu đột phá Đại Thừa hậu kỳ tan đi, không thông báo với bất cứ ai đã lặng lẽ xuống núi một mình.
Kiếm tu chỉ cách con đường phi thăng còn nửa bước, sắp được như mong muốn. Cũng là lúc y nên rời đi.
Chẳng lẽ kêu y nhìn kiếm tu phi thăng không chút vương vấn, kêu y nhìn rõ trong lòng kiếm tu chưa từng có y.
72
Văn Nhân Dập nghe xong bèn im lặng.
- Câu chuyện này của ta hợp lý không?
- Rất hợp lý.
73
Vậy cả hai người này đang tự chịu thiệt vì điều gì? “Rung động với ngươi” khó nói lắm à? “Thích ngươi” khó nói lắm à? “Yêu ngươi” khó nói lắm à?
Nếu hai người này không hàn gắn mối quan hệ thì có hợp lý không?
74
- A Dập, đừng đi Hợp Hoan Tông, chúng ta đi tìm Minh Chúc Kiếm Tôn đi.
Ta đã thăm dò tâm ý của cha ta rồi, nếu kiếm tôn thật sự cũng có tình cảm với cha ta như Văn Nhân Dập nói, cũng đâu thể để hai người yêu nhau, ngay cả con cũng lớn chừng này mà còn hiểu lầm chuyện không cần thiết chứ.
- Kiều Kiều, mặc kệ người ta đi được không? Những người khác có liên quan gì chúng ta đâu.
Đúng là những người khác không liên quan gì đến chúng ta, nhưng hai người này đâu phải là người khác. Ta gào thét trong lòng, nhưng lại không biết làm sao để giải thích mối quan hệ này.
- Nhan Như Ngọc, cũng xem như là sư phụ ta. Ba luồng kiếm khí ấy là y đã cho ta hộ thân lúc ta xuống núi.
Ta túm tay Văn Nhân Dập: - Ta muốn giúp bọn họ.
75
Cuối cùng Văn Nhân Dập cũng đồng ý yêu cầu của ta, nhưng cũng không hẳn là đồng ý.
Hắn đã bước vào giai đoạn mấu chốt để đột phá, lần này luận bàn với cha ta chính là cơ hội để đột phá, vì vậy lần này nhất định phải đến Hợp Hoan Tông. Nhưng đồng thời hắn cũng cố ý để lộ hành tung, đợi kiếm tôn tự tìm đến.
Cuối cùng ta cũng biết vì sao lần trước Văn Nhân Dập lại nắm rõ hành tung của ta như thế, vốn dĩ hắn không hề ngủ! Mỗi đêm, đợi ta ngủ ngon lành là hắn sẽ xuống giường tu luyện, cho đến khi ta sắp thức dậy mới nằm trở lại bên cạnh ta.
Loại danh môn chính đạo này thích tu luyện tới vậy sao?
Thôi thôi, xem như hắn đồng thời cũng giúp ta tu luyện, ta không càm ràm hắn nữa, nếu không sẽ có vẻ được hời còn khoe mẽ.
76
Văn Nhân Dập trông chừng ta sát sao, không còn chặn trước cửa Hợp Hoan Tông như mọi lần, nhưng cha ta vẫn nhận chiến thiếp của hắn. Ta đoán cha ta cũng muốn xem thử đối tượng song tu mà ta tìm có thực lực như thế nào.
Sau khi đánh tiếng trước với cha ta, lúc Văn Nhân Dập nhắc tới chuyện dẫn ta đi xem khiêu chiến, ta lập tức đồng ý không chút do dự.
Khiêu chiến chỉ là cách nói của ta thôi, nguyên văn lời nói của hắn là “Xin tiền bối chỉ giáo”.
77
Sơn môn Hợp Hoan Tông cũng không nguy nga, nhưng nổi bật ở vẻ đẹp non xanh nước biếc như chốn bồng lai tiên cảnh.
Các tiên tông khác chỉ có một vài đệ tử canh giữ sơn môn, đóng vai trò dẫn đường, nếu thật sự gặp kẻ địch tấn công, vẫn phải dựa vào đại trận hộ tông và cao thủ trong tông ra tay, hai ba đệ tử canh cửa cũng chẳng mang đến tác dụng gì nhiều.
Hợp Hoan Tông thì lại khác, đệ tử canh giữ kéo dài từ sơn môn vào bên trong tận nửa dặm, chỉ đếm sơ qua, ước chừng có khoảng 100 người.
Hợp Hoan Tông đúng là một môn phái hiếu khách!
Hừ! Nếu không phải ta lớn lên ở Hợp Hoan Tông thì đã tin mất rồi, mấy người này toàn ra ngoài hóng chuyện, trong đội ngũ đều là những gương mặt quen thuộc.
Các sư muội còn nhỏ không hiểu chuyện thì cũng thôi, vì sao đại sư tỷ cũng ra đây hóng chuyện nữa chứ.
78
Ta và Văn Nhân Dập bước vào Hợp Hoan Tông dưới ánh mắt của cả đám người, không biết sao lại thấy hơi xấu hổ.
Văn Nhân Dập nghiêng đầu hỏi ta: - Có thể là căng thẳng.
Ta không có căng thẳng, ta xấu hổ. Văn Nhân Dập lại hết sức tự nhiên nắm tay ta: - Kiều Kiều của ta không cần phải để ý tới ánh mắt của người khác.
Ta còn chưa kịp che miệng để hắn nuốt hai chữ Kiều Kiều trở lại, trong đám đông bỗng truyền đến một tiếng “phụt”, ta nhìn sang chỗ phát ra tiếng, đúng lúc thấy tam đồ đệ của Nhị Thập Thất sư thúc che miệng cười rồi chạy đi.
Ta không còn mặt mũi gặp ai nữa, một nam nhân như ta mà lại bị gọi là Kiều Kiều, còn bị người quen bắt gặp.
Lô đỉnh của Tiểu Bạch sư huynh gọi huynh ấy là Kiều Kiều, ta đã có thể mường tượng ra Cửu Thập Thất sẽ nói như thế nào với các đệ tử không có mặt ở đây.
Vẫn là đại sư tỷ điềm đạm, bước lên giải thích: - Khiến khách nhân chê cười rồi, sư muội Cửu Thập Thất còn nhỏ, chưa đủ… trầm ổn.
- Không sao, chỉ là đạo lữ nhà ta hơi sợ người lạ…
Trong đám người lại vang lên tiếng “xì”, không phải ta nói chứ, mấy người làm quá rồi đó. ( truyện trên app T Y T )
Đại sư tỷ hiểu lời Văn Nhân Dập chưa nói hết, xua tan đuổi hết đám đông đứng xem, chỉ một mình nàng dẫn bọn ta tới chỗ cha ta.
79
- Văn Nhân tiên quân, chưởng môn sư thúc đang chờ ngài ở đại điện, ta dẫn… đạo lữ của ngài đến phòng khách nghỉ ngơi một chút.
Đại sư tỷ muốn lén nói chuyện phiếm với ta đây mà.
Ta trấn an Văn Nhân Dập: - Ngươi đi đi, ta tự lo cho mình được.
80,
- Tiểu Bạch!
- Tiểu Bạch sư huynh!
Ta chỉ đi ra ngoài một năm thôi, mọi người đều nhiệt tình quá mức, vây quanh ta ở giữa, líu ríu hỏi đủ thứ chuyện.
Ta trả lời không xuể, bảo bọn họ trật tự, hỏi từng câu một.
- Vậy người đó là đạo lữ của Tiểu Bạch sư huynh thật à?
Câu đầu tiên đã khó trả lời như thế.
- Bọn ta vẫn chưa lập khế ước, chỉ là ta thấy hắn thiên phú cao, con người cũng hợp với ý ta, sau này chỉ song tu với mỗi mình hắn, cũng không khác gì đã lập khế ước.
Hơn nữa, ta còn từng hứa với Văn Nhân Dập sẽ không rời khỏi hắn.
Ta vừa nói xong là mọi người bắt đầu ồn ào, Thập Tam sư tỷ lau nước mắt không hề tồn tại ở khóe mắt, vui mừng nói: - Không ngờ Tiểu Bạch ta nhìn từ nhỏ đến lớn đã gả cho người ta rồi.
Đại sư tỷ đứng bật dậy, không ổn, trong đại điện đánh nhau rồi. Đại sư tỷ là người có tu vi cao nhất trong số bọn ta ở đây, hiển nhiên cũng là người nhạy bén nhất, ta tập trung cảm nhận thử dao động linh lực trong đại điện, vội vã chạy tới hiện trường.