Không muốn quay lại nhà bác để thu dọn hành lý của Khương Tiểu Thiền, cũng không nói một lời với người bác, Khương Hỉ quyết định rời đi ngay lập tức, đưa Khương Tiểu Thiền lên xe buýt về nhà.
Trước khi lên xe, cô định gọi điện cho mẹ, nhưng lại do dự trước buồng điện thoại.
Lâm Gia đến bên cô, an ủi: “Không sao đâu, nếu sợ mẹ cậu mắng, thì đợi về nhà rồi nói chuyện sau. Mình đã nói với ông nội mình rồi, chúng ta cùng nhau ra ngoài, phải tối muộn mới về. Mẹ cậu sẽ biết tin từ ông nội mình.”
“……” Khương Hỉ không nói cô do dự chỉ vì không nhớ số điện thoại nhà, chứ không phải vì sợ mẹ. Cô đưa Khương Tiểu Thiền về nhà là có lý do chính đáng mà.
Dù vậy, lời Lâm Gia vẫn khiến cô yên tâm hơn.
Khương Hỉ thầm nghĩ: Lâm Gia à, anh thật sự rất chu đáo. Rốt cuộc anh là người lớn hay tôi là người lớn? Tôi xuyên không về đây mà còn phải nhờ anh sắp xếp.
Nghĩ trong lòng vậy, nhưng bên ngoài, cô lễ phép cảm ơn anh: “Cảm ơn cậu, cậu thật chu đáo.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT