Đến buổi chiều, Thẩm Chu Nhiên ở trong phòng quá lâu, nói với Tôn thúc: “Con muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Tôn thúc đồng ý, đẩy xe lăn đến. Đỡ Thẩm Chu Nhiên ngồi lên, đẩy cậu ra khỏi phòng bệnh.
Thẩm Chu Nhiên bị đẩy đi, có chút bất đắc dĩ: “Con cảm thấy con có thể tự đi được.”
Tôn thúc không cho phép từ chối: “Không được. Con vốn đã thiếu máu, lại mất máu nhiều, huyết áp vốn đã thấp giờ càng thấp hơn, cơ thể con không chịu được.”
Thẩm Chu Nhiên cảm thấy mình bị coi như đồ dễ vỡ, bất đắc dĩ cười, mặc kệ Tôn thúc.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, cậu đã thu hút không ít ánh nhìn.
Là thiếu gia nhỏ của Thẩm gia có phòng bệnh riêng, Thẩm gia lại là một trong những cổ đông của bệnh viện, ở đây không ai không biết cậu, mấy ngày trước còn có người cứ đi đi lại lại trước phòng bệnh chỉ để nhìn cậu một cái.
Thẩm Chu Nhiên dừng lại ở chỗ thang máy đợi thang máy, nhìn thấy mấy cô y tá ở trạm đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cậu thấy quen rồi nên thu hồi ánh mắt, không để ý nữa.
Thật ra không cần đoán cũng biết họ đang bàn tán gì, cũng chỉ mấy chuyện đó thôi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play