Chú Tôn nghe Lương Tư Nghiên buông lời tàn nhẫn, chút dưỡng khí cuối cùng trong người cũng muốn bốc hơi, ông trừng mắt nhìn hắn, giọng lạnh như băng: “Lương thiếu gia, dù cậu chủ có từng làm điều gì không phải, tình cảm cậu ấy dành cho cậu là thật lòng.”
Khi nhìn về phía cậu thiếu niên trong phòng bệnh, ông không khỏi đỏ hoe mắt, những nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu nỗi xót xa, nhìn chằm chằm vào bên trong không rời mắt.
Vậy là ngày đó, Thẩm Chu Nhiên thật sự không muốn sống nữa, muốn tự sát sao?
Lương Tư Nghiên ngơ ngác đứng như trời trồng.
“Thẩm Chu Nhiên, sau này cậu mà muốn tự sát thì tìm chỗ nào yên tĩnh mà chết, đừng có làm trò hề, khiến tôi cứ như có lỗi với cậu lắm ấy, còn phải đến phòng bệnh xem cậu diễn kịch.”
“Làm bộ làm tịch cái gì, tưởng còn ai đau lòng cho cậu chắc?”
Cảnh tượng ngày đó rõ mồn một trước mắt.
Lương Tư Nghiên nuốt khan.
Hắn cứ tưởng Thẩm Chu Nhiên đang diễn kịch, cậu ta đâu phải lần đầu giả ốm để được thương hại.
Cái loại người ưa làm màu như cậu ta, chỉ cần một vết thương nhỏ xíu cũng đã kêu la inh ỏi.
Cắt cổ tay? Chắc chắn là trò bịp bợm!
Vết thương sau khi khâu vẫn rỉ máu, vảy máu dính chặt vào băng gạc, lúc gỡ ra chắc là đau thấu tim gan.
Sau khi thay băng xong, Thẩm Chu Nhiên trông như vừa vớt từ dưới nước lên, mồ hôi ướt đẫm thái dương, tóc dính bết vào nhau, thảm hại dán vào mặt. Xương quai xanh gầy gò nhô lên, làn da tái nhợt càng thêm bệnh tật. Cổ cậu lấm tấm bọt nước, mồ hôi thấm ướt cả cổ áo.
Cậu thở hổn hển, nếu không có người đỡ, chắc đã ngã quỵ xuống đất.
Vết khâu trên cổ tay sưng tấy, giật giật. Cơn đau nhức buốt như virus nhanh chóng lan khắp cơ thể, khiến tai cậu ù đi từng đợt.
Thẩm Chu Nhiên nửa nhắm mắt, mồ hôi đọng lại nơi khóe mắt, kích thích tuyến lệ không ngừng tuôn trào.
Cậu cảm thấy mình sắp ngất đi vì đau, nhưng rồi lại nhanh chóng bị cơn đau hành hạ tỉnh lại.
Bác sĩ nhìn cậu không đành lòng: “Thuốc giảm đau đều có tính gây nghiện, trừ khi cậu thật sự không chịu nổi nữa...”
Thẩm Chu Nhiên lặp lại những lời này trong đầu hai lần, mới ý thức được ý nghĩa của nó, chậm rãi lắc đầu: “...Không sao.”
Cậu tưởng mình đã nói thành tiếng, nhưng thực ra không hề phát ra âm thanh nào.
Bác sĩ chỉ nhìn thấy môi cậu mấp máy vài lần.
Qua khung cửa sổ phòng bệnh, Thẩm Chu Nhiên nhìn thấy vẻ lo lắng kìm nén của chú Tôn, môi ông mấp máy muốn nói điều gì đó, cậu hơi ngồi dậy, cố gắng điều hòa nhịp thở run rẩy, chậm rãi làm khẩu hình với người bên kia cửa sổ.
“Không... đau...”
Sợ đối phương không hiểu, Thẩm Chu Nhiên chậm rãi lặp lại: “Không... đau..., không... đau...”
Cậu còn mỉm cười, đôi môi mỏng nhợt nhạt cong lên. Nhưng cậu không biết rằng nụ cười ấy trong mắt người khác chẳng khác nào chiếc đèn pha lê rơi từ trên cao xuống.
Giây tiếp theo, nó sẽ "choang" một tiếng vỡ tan.
Nữ hộ lý trong phòng bệnh, dù đã quen với cảnh sinh tử, cũng không khỏi động lòng trắc ẩn trước cảnh tượng này.
Chú Tôn quay mặt đi, không đành lòng nhìn nữa.
"...Lương thiếu gia," một lúc sau ông mới lấy lại bình tĩnh, nói với Lương Tư Nghiên bên cạnh, “Bất kể cậu chủ đã làm gì trước đây, cậu đến đây vì mục đích gì, có thể nể tình cậu ấy là người bệnh...”
“Đối xử tốt với cậu ấy một chút được không?”
Khi Lương Tư Nghiên hoàn hồn sau trạng thái hỗn loạn, hắn đã trở về chỗ ở tạm thời.
Hắn không muốn ngày nào cũng phải chạm mặt Thẩm Chu Nhiên, thậm chí kháng cự việc bước vào phòng bệnh đó, nhìn thấy gương mặt kia. Nhưng khi ngồi trên sofa, trong đầu hắn chỉ toàn là cảnh tượng buổi sáng.
Vết thương dữ tợn đáng sợ, gương mặt trắng bệch không chút sức sống... và cả nụ cười cuối cùng kia.
Cùng lúc đó, hắn cảm thấy một nỗi bực bội khó hiểu.
Lúc nhận được cuộc gọi kia, hắn không ngờ Thẩm Chu Nhiên thật sự cắt cổ tay, cứ tưởng cậu ta cố tình làm ầm ĩ để thu hút sự chú ý của mình.
Cho nên mới buột miệng nói câu "muốn chết thì chết nhanh đi".
Lương Tư Nghiên không khỏi chửi thầm, lấy tay che nửa mặt: “Đồ ngốc, bảo cậu nhảy sông cậu cũng nhảy à?”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, khiến hắn giật mình.
Là một cậu ấm hay đua xe với hắn gọi đến, nói rằng cảm thấy áy náy vì không giúp Lương Tư Nghiên tìm phòng ở, tối nay sẽ mời hắn đến một bữa tiệc xin lỗi. Nhưng thực tế thế nào thì ai cũng rõ.
Lương Tư Nghiên định từ chối, nhưng rồi lại đổi ý: “Đợi chút.”
Hắn hiện tại tâm trạng không ổn, chi bằng ra ngoài đổi gió.
Đám bạn thích đua xe của hắn thường tụ tập ở mấy chỗ quen thuộc, mấy chỗ trước đây thì chắc chắn không đến được rồi, lần này đến một câu lạc bộ đàng hoàng vậy.
Lương Tư Nghiên phóng xe vun vút trên đường đua, trút hết những cảm xúc khó hiểu trong lòng ra sau đầu, lúc này mới đi vào phòng thay đồ để thay đồ đua.
Phòng thay đồ có các buồng riêng biệt, bên cạnh là khu tắm vòi sen. Mấy cậu ấm nhuộm tóc đủ màu, ăn mặc kỳ quái cũng lục đục kéo nhau vào, vừa tán gẫu vừa tắm.
“Sao tao thấy đêm nay Lương ca nóng tính hơn lần trước nhỉ?”
“Vớ vẩn, bị đuổi khỏi nhà, không tức giận mới lạ. Nghe nói còn bị ép đi xin lỗi Thẩm Chu Nhiên.”
“Má ơi, thảm thế.”
Mấy người đang trò chuyện thì chuyển chủ đề sang người khác.
“Cái thằng đó IQ âm vô cực hay sao mà dám cùng lúc tán tỉnh bốn người? Tưởng mình là miếng bánh mật chắc, không nhìn lại cái bộ dạng ốm dặt dẹo sắp chết kia.”
“Chắc không phải IQ âm vô cực đâu.”
“Không phải IQ âm vô cực thì là cái gì?”
Một người khác nói tiếp: “Chắc là thiếu đòn ấy mà. Một thằng không thỏa mãn được nó.”
Mọi người cười ồ lên.
Có người còn nói: “Mấy thằng thích bị đàn ông đè, có phải uống thuốc cũng chỉ được ba phút không? Không thì sao lại thích dùng cửa sau?”
“Có lý, dù sao cũng là thằng ốm yếu vô dụng, làm được tích sự gì, gái cởi hết nằm bên cạnh chắc cũng không ngóc đầu lên nổi.”
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Lương Tư Nghiên là công tử bột, bạn bè của hắn cũng chẳng khác là bao, toàn bọn vô học vô nghề. Lại thêm cái tuổi mới lớn thích thể hiện, hễ nói chuyện là toàn mấy chuyện hạ lưu, coi đó là phong lưu.
"Rầm!" một tiếng vang lên, khiến mọi người giật mình.
Lương Tư Nghiên đạp tung cửa phòng thay đồ, lườm một lượt.
Mặt lạ hoắc, không quen biết.
Đại khái là đám người ngày thường hay vội vã nịnh bợ hắn.
"Lương, Lương ca." Có người gọi hắn, không rõ hắn đang làm sao vậy.
Lương Tư Nghiên vẫn đứng yên không nói gì, chờ mọi người gọi hắn lần nữa mới quay sang, sắc mặt khó coi: “Làm gì ồn ào thế, phòng thay đồ không được nói chuyện lớn tiếng không biết à? Nhỏ tiếng chút đi!”
Mọi người: “...”
Phòng thay đồ, có quy định đó à?
Còn chưa đợi bọn họ suy nghĩ kỹ cái logic này, Lương Tư Nghiên đã sải bước rời đi, quay lưng về phía họ, mặt đặc biệt cau có.
Vừa rồi sao lại thế này, thế mà hắn lại có ý muốn bảo bọn họ câm miệng.
Đầu óc hắn có vấn đề rồi à.