Ôn Ngọc nói như đương nhiên: "Cha tôi là đại ca, thứ gọi là trưởng huynh như cha! Công thức món ăn trực tiếp đưa cho cha tôi cũng là đương nhiên! Cha tôi có quyền kế thừa tất cả đồ vật ở Ôn gia!
Hiện tại cha tôi dùng một lượng bạc mua, còn không phải là vì nhớ tình nghĩa huynh đệ sao? Nhanh đưa công thức ra đây! Cha tôi là người tôn quý, đừng cho mặt lại không cần!"
Ôn Gia Phú nghe vậy cảm thấy con gái mình nói cực kỳ đúng: "Lão tứ, công thức này vốn dĩ chính là của Ôn gia chúng ta, huynh chẳng qua vì muốn chăm sóc huynh đệ nên mới cho một lượng bạc, huynh đây là tìm cớ để đưa bạc cho đệ thôi! Đệ có biết không? Nếu không huynh đã trực tiếp lấy nó rồi".
Ôn Gia Thuỵ nhàn nhạt nói: "Cảm ơn ý tốt của đại ca, nhưng mà đệ đã bán công thức, không thể cho huynh được."
Nghe vậy, sắc mặt Ôn Gia Phú thay đổi: "Cái gì, sao đệ có thể bán công thức của Ôn gia! Bán cho ai, là người này sao? Nhanh trả bạc cho ông ta đi! Không được bán!"
Trước mặt lợi ích, ông ta cũng đã quên hình tượng huynh đệ, tự giác bày ra cái giá của trưởng huynh mà ra lệnh.
Ốc xào có thể mò được một đống trong sông, ông ta đã tính qua, lão tứ bày quán một chén bán hai văn, một ngày có thể kiếm được năm sáu trăm văn, mà ông ta đặt ở tửu lầu bán, một chén ít nhất có thể bán mười văn, một hai ngày là có thể kiếm lại một lượng bạc!
Ôn Ngọc cũng ra vẻ nghiêm khắc nói: "Đây là công thức món ăn của Ôn gia, các ngươi có tư cách gì mà bán? Cha tôi mới là trưởng tôn của Ôn gia, ông ấy mới là người kế thừa tất cả mọi thứ của Ôn gia."
Ôn Noãn nghe xong thiếu chút nữa bật cười, hai người này đầu óc có bệnh phải không!
Tranh luận với người đầu óc có bệnh là một việc không sáng suốt, Ôn Noãn mỉm cười: "Nếu các ngươi cho rằng đây là công thức món ăn của Ôn gia, vậy các ngươi liền tìm lão tổ tông Ôn gia đòi đi! Vừa không cần tốn bạc, cũng không cần hạ giá con người, đúng không? Cha, chúng ta đi thôi, đừng chậm trễ đại bá kế thừa công thức gia truyền."
Ôn Noãn nhanh chóng đưa hai bao ốc nước ngọt cho hai vị khách cuối cùng, thu bốn đồng tiền, sau đó bắt đầu thu dọn đồ vật.
Ôn Ngọc nhất thời không phản ứng lại: "Cha, lão tổ tông không phải đã chết rồi sao? Tại sao phải tìm tới hắn để lấy?"
"Phốc!"
Hai vị khách nhận lấy hai bao ốc nước ngọt và những người khác chưa rời đều không nhịn được cười phá lên.
Đường Bính Quyền cũng lắc đầu
Đây là đang nguyền rủa ông ta còn gì! Sắc mặt Ôn Gia Phú vô cùng khó coi: "Noãn nhi, cháu nói vậy là có ý gì?"
Ôn Ngọc lúc này cũng phản ứng lại, nổi giận nói: "Ôn Noãn, tại sao cô dám nguyền rủa cha tôi chết? Thế mà dám bất kính với cha tôi! Quả thực là đại nghịch bất đạo!"
Ôn Noãn vô tội nói: "Có sao? Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi! Tôi vẫn luôn tươi cười nói chuyện, cô nghĩ lại xem câu nào là bất kính?"
Ôn Ngọc ước gì có thể cào lên khuôn mặt giả vờ vô tội của Ôn Noãn: "Cô bảo cha tôi đi tìm lão tổ tông đòi công thức món ăn! Còn không phải nguyền rủa ông ấy tìm chết sao! Như vậy còn không phải là đại nghịch bất đạo?"
Ôn Noãn gật đầu: "Nguyền rủa ông ấy đi tìm chết là cô nói, tôi không nói! Đại nghịch bất đạo chính là cô! Ông nội của chúng ta không phải đầu bếp, ngay cả phòng bếp cũng chưa đi vào, các ngươi nói công thức này là của Ôn gia, vậy thì chỉ có thể là tổ tiên Ôn gia có người là đầu bếp, tôi nói tìm lão tổ tông không đúng sao?"
Ôn Ngọc bị vẻ mặt ngây thơ của Ôn Noãn làm cho tức điên!
"Con khốn, ý của tôi là công thức kia là của Ôn gia, cha tôi là người được phép kế thừa!"
Ôn Noãn trầm mặt, động tác thu dọn đồ vật càng mau: "Vậy cô đi đòi quan phủ đi!"
Ôn Ngọc ngẩn ra: "Tại sao phải tìm quan phủ để đòi?"
Hết tìm tổ tông rồi lại tìm quan phủ?
Nàng ta có ý gì!
Nói chuyện ức hiếp người khác như vậy!
"Ăn nhiều não heo bồi bổ một chút đi!" Ôn Noãn dựng vách ngăn của xe đẩy, nhìn thấy Ôn Gia Thuỵ đã dọn dẹp sạch sẽ, liền nói: "Cha, chúng ta đi thôi! Đi dạy đầu bếp trong tửu lầu của ông Đường xào ốc nước ngọt! Trời không còn sớm nữa."
"Được. Ông chủ Đường, đi thôi!" Vừa rồi khi nói chuyện, Ôn Gia Thuỵ đã dọn dẹp sạch rác rưởi trên mặt đất, liền đẩy xe rời đi.
Đường Bỉnh Quyền vốn đang lo lắng công thức món ăn sẽ ném đá trên sông, hiện tại ông ấy mới thấy yên tâm một chút.
Ông ấy đi đến bên cạnh Ôn Gia Phú, vỗ vai ông ta cười nói: "Ông chủ Ôn quả nhiên trọng tình trọng nghĩa, một lượng bạc mua công thức món ăn giúp huynh đệ, chăm sóc chiếu cố huynh đệ! Ha ha, tôi không có huynh đệ tốt như vậy, tổ tiên cũng không có đầu bếp, tìm không được tổ tông, nên chỉ đành bỏ ra năm mươi lượng bạc mua công thức! Tôi đau lòng quá! Ha ha, năm mươi lượng cùng một lượng, tình huynh đệ này cũng đủ đáng giá! Ha ha..."
Đường Bỉnh Quyền cười lớn rời đi, vừa đi vừa lớn tiếng lẩm bẩm: "Lấy một lượng bạc liền bày ra bộ dạng thi ân, nếu như tôi có loại huynh đệ này, tôi trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ cho xong! Loại đại ca như vậy muốn làm gì!"...
Sắc mặt Ôn Gia Phú lúc xanh lúc đỏ, hai mắt nham hiểm, hốc mắt đỏ bừng, không biết là tức giận hay xấu hổ.
Ôn Ngọc lúc này mới hiểu được báo quan phủ là có ý gì, chính là nói muốn công thức thì báo quan phủ, xem quan gia có cho bọn họ công thức hay không!
Tại sao tên ôn thần kia lại nói chuyện ức hiếp người như vậy!
Còn có nàng ta bảo mình ăn não heo là có ý tứ gì?
Heo ngu như vậy! Nàng ta mới không cần ăn!
Ôn Ngọc nhìn bọn họ rời đi như vậy, tức giận dậm chân: "Cha, cứ để cho bọn họ đi như vậy sao? Cha không cần công thức nữa à?"
"Cần, sao lại không cần, đi, trở về tìm bà nội con!" Ôn Gia Phú tức giận đau ngực, đi đường loạng choạng.
Đây là huynh đệ tốt của ông ta!
Biết rõ ông ta mở tửu lầu, còn cố ý bán công thức cho đối thủ một mất một còn của ông ta, liên hợp người ngoài đối phó với ông ta.
Còn có để người đại ca như ông ta vào mắt không?
Hừ, chờ xem!
Tốt nhất là con ôn thần kia không có bệnh, bằng không chờ đến ngày nào đó cầu xin đến trước cửa, ông ta sẽ không cho một xu.
Ôn Ngọc sáng mắt lên, vội vàng đuổi theo: "Đúng vậy, tìm bà nội, bà nội nhất định có cách lấy được công thức, như vậy chúng ta còn có thể tiết kiệm được một lượng bạc."
Hai người nhanh chóng rời đi.
——
Tửu lầu Như Ý.
Đường Bỉnh Quyền tuy rằng chuẩn bị một ít ốc nước ngọt, nhưng bởi vì chưa ngâm vào nước sạch, chưa phun ra hết bùn, cho nên không thể dùng.
Cho nên Ôn Noãn nói bằng miệng, còn Ôn Gia Thuỵ dùng bút viết công thức ra giấy.
Viết xong, Ôn Noãn còn dạy cho ông ấy cách nấu bún ốc và một món ăn dân dã là măng chua ốc và canh đầu cá.
Không có đối lập không có thương tổn, người ta mua công thức với giá năm mươi lượng bạc, thật sự quan tâm chăm sóc bọn họ!
Đường Bỉnh Quyền nhìn thấy nét chữ của Ôn Gia Thuỵ, hùng hồn mạnh mẽ như rồng, không thể không khen ngợi: "Không ngờ Ôn huynh viết chữ đẹp như vậy."
Đường Bỉnh Quyền nhìn chữ viết, luôn cảm thấy ba chữ Ôn Gia Thuỵ có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra là ai.
Ôn Gia Thuỵ chỉ cười chứ không nói gì.
Đường Bỉnh Quyền giữ hai người ở lại tửu lầu ăn cơm, nhưng Ôn Noãn từ chối, nàng còn phải trở về nấu cơm nữa.
Cuối cùng, Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thuỵ dưới sự nhiệt tình của Đường Bỉnh Quyền, dẫn theo hai cái móng heo lớn và một con cá sống nặng khoảng mười cân rời đi.
Sau khi tiễn hai người rời đi, Đường Bỉnh Quyền cầm lấy ba tờ công thức, cảm thấy tửu lầu Ôn gia ở phía đối diện giàu có như vậy mà còn tính kế một vị huynh đệ thật thành biết cảm ơn, thật là không có ánh mắt, bỏ qua bảo bối!
Đường Bỉnh Quyền lại nghĩ tới Ôn Noãn, nha đầu kia khi bán hàng miệng luôn ngọt ngào, lại có lễ phép, không ngờ tới miệng lại độc như vậy! Lời nói bâng quơ có thể tức chết người không đền mạng, còn không mang theo một chữ thô tục nào.
Khi mắng người, còn khiến người khác cảm thấy nàng mỉm cười lịch sự, không thể bắt được sai lầm.
Tuổi còn nhỏ đã lợi hại như vậy, lớn lên còn lợi hại tới mức nào nữa đây?
Trên đường, Ôn Noãn ngồi ở trên xe đẩy, Ôn Gia Thuỵ đẩy xe mới hỏi đến chuyện bán khúc nhạc: "Noãn nhi, con đã bán khúc nhạc kia chưa?
Không phải hỏi bán được bao nhiêu bạc, mà là hỏi bán chưa, ông ấy căn bản không cảm thấy ca khúc của Ôn Noãn có thể bán ra ngoài.