Hai ông bà nói xong lại bắt đầu tranh cãi.

-

Mặt trời cũng dần xuống núi, lòng đỏ trứng hồng hồng cuối cùng cũng biến mất ở bầu trời phía tây, cả nhà cũng đều trở về nhà.

"Ông có mua đất được không?" Ngô thị rót một chén nước đưa cho Ôn Gia Thụy căng thẳng hỏi.

"Mua, một lượng bạc một mẫu. Tôi mua năm mẫu, một mẫu tôi dùng để xây nhà ở và bao quanh là sân, đây là khế đất, bà giữ cho kỹ. Tôi đã đi đến Ngô gia thôn để tìm cha đặt ngói xanh, còn lên thị trấn đặt mua xà gỗ, sau khi thu hoạch vụ thu xong là chúng ta sẽ có nhà ở." Ôn Gia Thụy lấy từ trong lòng ngực ra một khế đất đưa cho Ngô thị, sau đó nhận lấy chén nước uống hết một hơi.

Cha ở trong miệng Ông Gia Thụy chính là cha ruột của Ngô thị.

Nhà mẹ đẻ của Ngô thị làm buôn bán ngói, trước kia buôn bán rất được, hiện tại mọi người gần đó đều bán nên việc buôn bán cũng kém đi rất nhiều, số vào chẳng bằng số ra, cha vợ cũng không còn muốn làm nữa.

"Năm mẫu đủ lớn, đủ để trồng rau và thảo dược". Ngô thị nhận lấy khế đất cẩn thận nhìn, ngón tay cũng run nhè nhẹ.

Rất vất vả trong nhà mới có đất.

Hơn nữa còn là đất lành!

"Mẹ, cho con, con cũng muốn xem." Ôn Lạc nói.

"Con cũng muốn xem!"...

Mấy đứa nhỏ đều tranh muốn xem.

"Cha, năm mẫu đất lớn đến bao nhiêu vậy?"

"Rất lớn, có lẽ từ căn nhà hiện tại chúng ta đang ở tới bên cạnh hồ!"

Ôn Lạc suy nghĩ một chút hai mắt cũng bừng sáng: "À! Vậy sau này chúng ta có thể trồng được rất nhiều lương thực, như vậy sẽ không đói bụng nữa!"

Ngay cả đứa nhỏ năm tuổi trong thôn cũng biết, trong nhà có đất mới không đói bụng.

Cả gia đình đều nghĩ đến miếng đất đầy cỏ dại và đầy đá, ngươi một lời ta một lời nói về hy vọng của mình đối với căn nhà, một căn nhà ấm áp và đầy vui vẻ.

Ôn Noãn ghi nhớ ý tưởng của mọi người, đến lúc đó nàng sẽ vẽ bản thiết kế nhà đất ra.

Hiện tại không còn nhiều bạc mà cách mùa đông cũng không xa, nàng dự tính xây một căn tứ hợp viện đơn giản để ở đỡ, sau này có bạc nhiều hơn thì sẽ từ từ xây dựng thêm.

Thậm chí sau này những khu đất hoang gần đó đều có thể mua hết.

Sau khi ăn xong bữa tối, Ngô thị cùng Vương thị dẫn theo tụi nhỏ đi rửa lá sen dưới ánh trăng và ánh lửa, phơi khô, để ngày mai dùng cho việc bán ốc. Ôn Gia Thụy tiếp tục sử dụng tre làm một ít ghế cùng bàn.

Đến lúc đó có nhà ở, khi mời mấy người thợ đến ăn cơm cũng không sợ không có đủ ghế ngồi.

Mà Ôn Noãn vừa thắp đèn dầu trong phòng vừa xem ba cuốn sách về nhạc lý, nàng muốn xem nhạc lý của triều đại này có gì khác với hiện đại còn có phong cách âm nhạc nào được ưa chuộng.

Nàng muốn viết nhạc để kiếm bạc, nhanh chóng kiếm được nhiều bạc để đón đại tỷ về, mua quặng ngọc, tất cả đều cần bạc!

Nhà của Tiền tú tài nghe nói rất giàu, không biết cần bao nhiêu bạc mới chịu thả người.

Cho dù là nhiều hay ít, đều phải đưa người trở về.

Cả nhà bận rộn một lúc, mãi cho đến tận khuya mới đi ngủ.

-

Trên núi, Nạp Lan Cẩn Niên đang cùng Phong Niệm Trần cùng nhau ăn cơm, bốn món và một canh, đều là những món sơn hào hải vị mà người thường không thể ăn, nhưng bọn họ lại ăn nhạt như nước ốc.

Giữa trưa có ốc xào nước ngọt còn tốt, hiện tại...

Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày, hắn nhớ đến hương vị của mấy món ăn hôm qua, thật sự có chút ăn không vô.

Không hiểu sao đều là gà hầm thuốc, mà sao Viên quản gia có thể làm khó ăn như vậy! Thịt gà vừa dày, vừa khô, còn có mùi tanh!

Nạp Lan Cẩn Niên ăn mỗi món hai ngụm thì không ăn được nỗi nữa.

Con sói lúc này chạy vào, Viên quản gia vừa thấy nó về lập tức bưng một chén thịt lớn đặt trước mặt nó: "Đại Hôi, ăn cơm!"

Đại Hôi quay đầu ghét bỏ, ngay cả một cái liếc mắt cũng không nguyện ý.

Viên quản gia cảm thấy kỳ lạ nói: "Đại Hôi, sao hôm nay ngươi không ăn vậy?"

Đây là thứ cho sói ăn sao? Đây là cho heo ăn mới đúng!

Nó không thèm ăn!

Đại Hôi ngồi xổm xuống, hai chân trước vỗ vỗ bụng: Tiểu gia ta đã ăn no rồi!

Sau đó nó đứng dậy đi về trong ổ của mình ngủ!

Sói ăn nhiều thì sẽ buồn ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm để săn thú.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn cái bụng to tròn của Đại Hôi, hắn híp mắt một chút.

Một con sói ăn còn ngon hơn so với hắn!

Đột nhiên, hắn cảm thấy có chút khó chịu.

Hắn nghĩ đến người bán ốc trên đường để kiếm bạc kia, còn bị người ta nói thứ nàng bán chính là đồ tầm thường, nói nàng là tiện nhân ăn thứ tầm thường.

Hắn đã rất tức giận khi nghe điều đó.

Đây cũng bởi vì nghèo nên mới bị người ta xem thường!

Nghèo? Ừm, nàng chữa tay giúp hắn, hắn còn chưa trả tiền thuốc men!

Tên lang băm họ Phong kia ngay cả tay hắn cũng điều trị không xong, bình thường xem cho người khác thì một lần đều thu từ mấy trăm tới hơn một ngàn lượng bạc, thậm chí mấy vạn lượng cũng từng thu.

Còn y thuật của nha đầu kia còn cao hơn hắn, hắn nên trả bao nhiêu tiền thuốc men đây?

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn bốn món mặn một món canh trên bàn, ừm, đây thật sự không phải thứ để cho người ăn!

Hắn quyết định bắt đầu ngày mai sẽ giống Đại Hôi, đi tới nhà nàng kết nhóm ăn cơm, thuận tiện cũng thanh toán luôn tiền thuốc men và phí sinh hoạt của tháng này!

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Chu thị vội vàng chạy đến cuối thôn, muốn lấy lại kim thoa và bạc của mình.

Từ xa xa đã phát hiện ra khói bếp lượn lờ bay ra từ căn nhà được dựng từ tre kia khi trời còn chưa sáng.

Cả cái nhà đê tiện này vẫn chưa chết?

Hơn nữa hình như bà ta ngửi được mùi thơm của thịt vịt?

Chuyện gì thế này? Ông già lén trợ cấp cho nhà bọn họ sao!

Giỏi lắm!

Chu thị nổi giận đùng đùng chạy về phía căn nhà trúc kia, bà ta muốn xé xác tiện nhân Vương thị kia!

Hôm nay con sói Đại Hôi lén ngậm một miếng thịt bò to từ trong phòng bếp chạy xuống núi.

Xa xa thấy Chu thị đằng đằng sát khí chạy về phía nhà Ôn Noãn.

Đột nhiên nó tăng tốc độ nhanh hơn, nhảy lên mấy cái, đã đi đến phía sau Chu thị.

Chu thị giơ tay lên vừa định gõ cửa.

Phía sau vang lên tiếng sói tru!

Bà ta xoay người thì phát hiện một bóng đen rất lớn đang nhảy chồm về phía này, sợ tới mức quên cả thét chói tai, cất bước lập tức chạy!

Con sói Đại Hôi cứ đuổi theo sau Chu thị, thẳng đến khi Chu thị ngã xuống dưới sông mới quay đầu đi về.

Mà sáng sớm cuối mùa thu, thời tiết đang lạnh!

Chu thịt rớt xuống sông, hơi lạnh của nước sông ngấm vào xương tủy, bà ta thật vất vả mới bò lên được bờ, về đến nhà đã lạnh đến mức tím tái cả người, hắt xì liên tục.

Bởi vậy nên bị bệnh liên tiếp mấy ngày, ngay cả bước xuống dưới cũng đi không nổi!

-

Mấy chuyện đó Ôn Noãn cũng không biết.

Hôm nay cả nhà Ôn Noãn phân công nhau đi bán ốc nước ngọt, Ôn Thuần và Ôn Hinh đến mấy thôn phía đông, Ôn Hậu và Vương thị đến mấy thôn ở phía tây, Ngô thị dẫn Ôn Nhiên và Ôn Lạc đến sông bắt ốc nước ngọt.

Hai người Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy đi lên trên trấn bán ốc nước ngọt.

Trên trấn, bởi vì hôm qua có không ít người mua về ăn thử, cảm thấy món ốc nước ngọt xào này ăn rất ngon, cho nên khi bọn họ bày sạp ra bán chưa đến một canh giờ, đã bán sạch năm thùng ốc nước ngọt!

Ông lão - người đầu tiên mua ốc nước ngọt ngày hôm qua nay lại đến chậm, phát hiện chỉ còn lại hai chén ốc nước ngọt, vẻ mặt ảo não: "Hết nhanh như vậy sao? Gói số còn lại cho tôi đi".

Ông còn định mua một ít về mời mấy người bạn già đến tửu lầu nếm thử, nghe đánh giá của mọi người.

Ôn Noãn cười nói: "Còn hai chén, ngày mai ông có mua không? Cháu chừa cho ông hai chén."

Ông lão nghe xong cười nói: "Được, vậy thì tốt, nhưng mà hai chén không đủ! Ít nhất cũng phải mười chén."

"Được!" Ôn Noãn nhanh chóng đóng gói lại đưa cho ông.

Ông cụ nhận lấy, thanh toán tiền, vội vàng rời đi.

Bán ốc nước ngọt xong, Ôn Gia Thụy bảo Ôn Noãn ngồi lên trên xe đẩy, đẩy nàng về nhà.

Khi đi ngang qua hiệu sách, Ôn Noãn nói muốn mua sách về đọc. Quyển sách tối hôm qua không đủ.

Hai người liền đi vào hiệu sách, Ôn Noãn chọn một quyển sách về âm nhạc, sách âm luật cổ đại, còn tìm được một quyển tổng hợp những khúc phổ nổi danh, hỏi thử giá cả, một quyển thế mà lại đắt tới gần một lượng bạc, ông chủ nói hai quyển sách này bán rất chạy, hôm nay mới về hàng, nếu nàng không mua thì ngày mai quay lại cũng chẳng còn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play