Trong lòng Tiểu Chu thị nhảy dựng, nha đầu chết tiệt kia đang muốn hủy hoại thanh danh của bà ta sao? Tuổi còn nhỏ sao lại ác độc như vậy?
Đôi mắt Tiểu Chu thị đỏ lên, lau nước mắt nói: "Bá nương biết bá nương có nói cái gì thì các cháu cũng không tin bá nương không biết. Nhưng bá nương không thẹn với lương tâm! Trước kia không biết thì thôi, hiện tại bá nương sẽ cho Hinh nhi một cái công đạo."
Tiểu Chu thị nhìn về phía Chu chưởng quầy, bà ta chớp mắt ra hiệu với Chu chưởng quầy, sau đó ra vẻ đau đớn nói: "Chưởng quầy, tại sao ông có thể làm ra loại chuyện này! Nếu như ông không phải đại ca của tôi, trong nhà chỉ có một mình ông là nam đinh, trên muốn hiếu thuận cha mẹ, dưới muốn nuôi nấng thê nhi! Thì tôi nhất định phải tự mình đưa ông đến quan phủ! Dành lại công đạo thay cho Hinh nhi."
Tiểu Chu thị làm việc từ trước đến nay luôn cẩn thận, toàn bộ mọi việc đều là bà ta sai Chu chưởng quầy làm, chính mình không ra mặt.
Mà chưởng quầy Chu là đại ca của bà ta, hắn tuyệt đối sẽ không khai bà ta ra.
Chu Thủ Nhân hiểu những gì Tiểu Chu thị nói, ông ta phải thừa nhận việc này.
Huynh muội cấu kết với nhau làm việc xấu trong nhiều năm, ông ta lập tức hiểu ra, chỉ có ông ta thừa nhận mới là giải pháp tốt nhất.
Nếu không, danh tiếng của muội muội bị hủy hoại hoặc bị quan phủ bắt giữ thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Lượng nhi, Uyển nhi và Ngọc nhi.
Ba đứa cháu ngoại này của ông ta đều có tiền đồ, tiền đồ của chúng là vô hạn!
Một ngày nào đó nhà muội muội sẽ hưng thịnh thì sao có thể để nhà ông ta sa sút được chứ?
Chỉ cần nhìn bây giờ ông ta đang sống một cuộc sống tốt hơn gấp vạn lần so với khi còn nhỏ, sau này sẽ chỉ trở nên tốt hơn mà thôi!
Nhi tử không biết cố gắng kia của ông ta vẫn cần tam huynh muội bọn họ hỗ trợ đấy!
Nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt Chu Thủ Nhân lộ ra vẻ hối hận quỳ xuống, cúi đầu, nói với dáng vẻ xấu hổ: "Muội muội, ta xin lỗi! Ta chỉ là muốn lén giấu đi chút tiền công của nha đầu này, nhưng không ngờ lại làm cho muội bị người khác hiểu lầm".
Ông ta lại quỳ xuống về phía Ôn Hinh: "Hinh nhi, ta xin lỗi. Tháng nào phu nhân cũng đều trả tiền công cho ngươi, là do ta lấy. Ta thật sự bị mỡ lợn che lòng!"
Nói xong, ông ta còn tự tát mình hai cái, mặt lập tức đỏ bừng.
Thấy vậy, ai cũng xúc động, tin đó là sự thật, nhưng họ vẫn nói: "Chưởng quầy này thật quá đáng! Ngay cả một đứa trẻ cũng tính kế."
"Còn phải nói nữa sao. Đưa ông ta cho quan phủ, đánh ông ta một trận đi."...
Ôn Noãn: Hai người này thật sự cấu kết với nhau làm việc xấu, hợp tác vui vẻ như thế! Thảo nào mấy năm nay, tửu lâu Phú Quý này lại hoạt động rất tốt.
Thấy vậy, Dương Siêu và Lâm Trung lập tức nói: "Ta đã nói rồi, là chưởng quầy kêu bọn ta làm việc này! Oan có đầu nợ có chủ, các ngươi tính toán sổ sách với ông ta đi, bọn ta đi đây."
Hai người nhanh chóng chạy trốn. Loại người như bọn họ quen lén lén lút lút, sợ nhất gặp phải quan viên.
Lúc này, Tiểu Chu thị nắm lấy tay Ôn Hinh, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: "Hinh nhi, bá mẫu cảm thấy thật xấu hổ! Không ngờ cháu ở tửu lâu của ta lại phải chịu ấm ức như vậy."
Tiểu Chu thị đau lòng móc ra năm lượng bạc, suy nghĩ một chút rồi lấy ra một trâm cài tóc bằng vàng, trong lòng đau xót nhưng vẫn nhét vào tay Ôn Hinh với vẻ mặt áy náy: "Hinh nhi, đại bá mẫu thay huynh trưởng trả lại tiền công cho con. Bá mẫu nghĩ hôm nay con phải về nhà nên đã cố ý mua trâm cài tóc bằng vàng này ở Trân Bảo Các cho con. Một năm qua bá mẫu đối xử với con thế nào con cũng biết mà. Ta đã bao giờ đối xử tệ bạc hay mắng mỏ con chưa? Con không được oán hận bá mẫu đâu đấy!"
Trái tim của Tiểu Chu thị đang rỉ máu! Trâm cài tóc bằng vàng đó là bà ta đặc biệt mua cho vợ tương lai của Lượng ca nhi.
Ban đầu nó được dự định là món quà cho con dâu mới khi mời trà! Là kiểu dáng ở kinh thành, phía trên còn có mấy khối trân châu, hai mươi lượng, thật là đắt!
Nếu vợ của Lượng nhi không phải là người ở kinh thành thì dù nàng ấy có là nữ nhi của Quách phu tử, bà ta cũng sẽ không nỡ mua một chiếc trâm vàng đắt tiền như vậy đâu!
Ngọc nhi muốn mà bà ta còn chưa dám mua!
Ngay khi chiếc trâm cài tóc bằng vàng xuất hiện, đã có nhiều tiếng thở dài:
"Trời ơi! Cây trâm cài tóc ngọc trai bằng vàng này đẹp quá, đáng giá mấy lạng bạc đó!"
"Đây là đồ của Trân Bảo Các, là kiểu thịnh hành ở kinh thành, ít nhất cũng phải hai mươi lượng bạc!"
"Người ta nguyện ý bỏ ra hai mươi lượng để mua trâm vàng cho cháu gái, làm sao có thể cắt xén mấy trăm văn tiền công của nha đầu này được chứ!"...
Mọi người nhìn thấy Chu thị đặc biệt chuẩn bị một cây trâm vàng tặng cho Ôn Hinh, đều cảm thấy có lẽ bà ta thật sự không biết gì, rất thương cháu gái mình, chẳng qua là do chưởng quầy kia quá xấu xa mà thôi!
Nhìn thấy trâm ngọc trai bằng vàng, Ôn Noãn cũng có chút kinh ngạc. Nhưng nàng cũng không bỏ lỡ sự đau lòng trong mắt bà ta.
Mặc dù đau lòng nhưng bà ta vẫn sẵn sàng lấy nó ra để cứu lấy danh tiếng của mình, điều đó cho thấy bà ta thực sự thông minh.
Ôn Hinh theo bản năng không dám lấy: "Không cần đâu."
Sao có thể không cần!
Ôn Noãn lập tức đưa tay ra cầm lấy cây trâm vàng, tay của Tiểu Chu thị theo bản năng siết chặt, nhưng rất nhanh lại buông ra.
Ôn Noãn nhìn trâm vàng, cười nói: "Nhị tỷ, đại bá mẫu bồi thường tiền công cho tỷ đấy! Sao tỷ lại không cần chứ? Mặc kệ là đại bá mẫu thực sự không biết những tính toán đó trước đây hay hoàn toàn là do đại bá mẫu đã làm, bây giờ bà ấy đưa cây trâm vàng này cho tỷ chỉ để bảo vệ danh tiếng của bà ấy mà thôi! Sự thật là cả năm nay chỉ có một mình tỷ rửa sạch toàn bộ chén trong tửu lâu. Đây là thứ tỷ xứng đáng được nhận."
Một người rửa chén đĩa của cả tửu lâu? Đám đông lại náo động.
Một tửu lâu lớn như vậy, kinh doanh lại rất tốt! Một ngày có thể có hàng nghìn chén đĩa, một đứa trẻ chưa lớn làm sao rửa nổi?
Tửu lâu Như Ý còn có hai người rửa chén đấy!
Chẳng lẽ Tiểu Chu thị này không biết cháu gái mình rửa chén một mình sao?
"Đây thật sự là bá mẫu!"
"Đứa nhỏ này, cầm lấy đi! Số tiền đó là do tự cháu kiếm được mà!"
"Đúng vậy, không lấy thì sẽ làm cho những người vô lương tâm kia được lợi đấy! Sao lại để cho bà ta được lợi kia chứ!"...
Tiểu Chu thị tức giận đến nói không nên lời, trong lòng khó chịu, cổ họng như bị mắc xương cá, nhưng bà ta lại không mở miệng được. Bà ta sợ mở miệng sẽ không thể nhịn được mà chửi rủa, vậy thì danh tiếng và hình tượng của bà ta sẽ bị hủy hoại.
Bà ta trả năm lượng bạc cộng thêm cây trâm vàng hai mươi lượng để khôi phục hình tượng, nhưng đều bị đồ tai tinh này hủy hoại chỉ bằng vài câu nói!
Cái thứ đoản mệnh như nó sao vẫn chưa chết nhỉ?
Tiểu Chu thị cảnh cáo chính mình không nên tức giận. Bà ta không tin mình đấu không lại con nhóc chết tiệt này. Bà ta đè nén tất cả lửa giận, trong lòng đau xót!
Bà ta lau nước mắt, làm ra vẻ chán nản, không muốn giải thích thêm: "Dù thế nào đi nữa, tất cả đều là lỗi của bá mẫu, mọi người hiểu lầm ta cũng đúng thôi. Ta nên tự tay đưa trả tiền hàng tháng cho cháu mới đúng. Bây giờ ta đã hối hận rồi. Hinh nhi, cháu cầm tiền đi! Sức khỏe của Noãn nhi không tốt, lấy tiền mua thuốc đi, nhớ tới chỗ nhị đệ của ta, đệ ấy sẽ bán rẻ cho các người. Cũng đã muộn rồi, về nhà sớm đi nhé! Đi đường cẩn thận."
Mọi người thấy vẻ mặt của Tiểu Chu thị rất chân thành, bà ta chỉ nhận lỗi và sửa đổi chứ không bào chữa, những người khác bắt đầu tự hỏi liệu có phải họ đã hiểu lầm bà ta không.
Ôn Noãn có chút nể phục Tiểu Chu thị. Người phụ nữ này có thể buông bỏ hình tượng của mình, thừa nhận lỗi lầm với bộ dạng bị cả thế giới vu oan, chịu ấm ức nhưng vẫn không quên quan tâm đến cháu gái.
Nếu các nàng còn so đo thì có vẻ không hợp tình người.
Năm lượng bạc, thêm một cây trâm ngọc trai bằng vàng, cũng đã đủ rồi!
"Đại bá mẫu đối với Hinh tỷ tốt như vậy, cả nhà chúng cháu nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này!" Ôn Noãn nhìn bà ta, cười nửa miệng nói.
Trái tim Tiểu Chu thị khẽ đập mạnh, bà ta cắn răng cười nói: "Hẳn là như vậy!"
Lúc này Ôn Thuần cùng hai quan viên bước vào.