Tống Quan Đình sắc mặt trầm như nước.

Nhất là cặp mắt đen kia, tựa như vực sâu kinh khủng, cuồn cuộn sóng gió động trời, một khi bị cuốn vào trong đó, liền sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, khó mà sống sót.

"Ngươi là ai? Buông tay!"

Tống Quan Đình chưa từng lộ mặt trước truyền thông, cho nên người bình thường không biết hắn cũng là chuyện bình thường.

Trình Hựu Quân đá trúng thiết bản mà không hề hay biết, còn kêu gào đòi Tống Quan Đình buông tay.

Tống Quan Đình luôn là người ngoan thoại không nhiều, hắn chỉ liếc mắt nhìn Chu trợ lý phía sau một cái.

Chu trợ lý hiểu chuyện, lập tức hiểu ý, trước tiên liền sẽ chặn lại camera theo dõi.

Mà Trình Hựu Quân còn chưa kịp hiểu hành vi của Chu trợ lý thì một cú đấm mang theo kình phong đã vung tới.

Hung hăng giáng xuống khuôn mặt tuấn tú mà Trình Hựu Quân vẫn lấy làm kiêu ngạo, lực trùng kích kia, trực tiếp khiến mặt hắn bị đánh lệch sang một bên.

Trình Hựu Quân thậm chí ngay cả cơ hội kêu to cũng không có, cũng bởi vì cú đấm này mà lảo đảo về phía sau.

Ngay sau đó, nắm đấm dày đặc, như từ bốn phương tám hướng đổ tới, đánh cho Trình Hựu Quân chật vật ngã xuống đất, không có chút sức hoàn thủ.

Mà Sở Vi Vi ở một bên nhìn thấy đều choáng váng, thấy Trình Hựu Quân trong vòng một phút ngắn ngủi đã bị đánh cho rách da chảy máu, cũng sợ hãi.

Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, sợ là sẽ xảy ra án mạng!

"Tống tiên sinh đừng đánh nữa, đây là hiểu lầm!"

Sở Vi Vi tiến lên muốn ngăn cản, "Tống tiên sinh, nể mặt ta, cầu xin ngài bỏ qua cho hắn đi..."

Ai ngờ, tay Sở Vi Vi còn chưa chạm tới góc áo của Tống Quan Đình, đã thấy Tống Quan Đình ngẩng đầu nhìn sang.

Ánh mắt hung ác nham hiểm tàn nhẫn kia, vừa nhìn, như thể muốn hủy diệt hết thảy, vô cùng điên cuồng.

Lại như bị vô số rắn độc quấn lấy, nếu nàng dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, cũng sẽ bị rắn độc nuốt chửng.

"Ngươi là cái thá gì."

Sở Vi Vi sợ tới mức ngón tay co rụt lại, nàng thậm chí cảm thấy, nếu nàng dám tiến lên một bước nữa, kết cục của nàng cũng sẽ giống như Trình Hựu Quân.

Cho đến khi Trình Hựu Quân ngã xuống đất, chỉ còn lại hơi thở, trợn trắng mắt, Tống Quan Đình mới miễn cưỡng dừng tay.

Dường như vẫn chưa cảm thấy hả giận, hắn kéo cà vạt.

Chu trợ lý tiến lên, đưa một xấp tiền, cùng với một chiếc khăn tay cao cấp.

Tống Quan Đình tùy ý quấn khăn tay lên mu bàn tay bị trầy xước khi đánh người.

Sau đó, như ném rác rưởi, hắn vung xấp tiền mặt lên khuôn mặt đầy máu của Trình Hựu Quân.

"Tiền thuốc men, không cần cảm tạ."

Xử lý xong rác rưởi, Tống Quan Đình không nhìn thêm.

Xoay người ngồi xổm xuống, hai tay vòng qua đầu gối Mạnh Đường, thoải mái mà vững vàng ôm tiểu thê tử vào lòng.

Mạnh Đường nôn đến mức càng khó chịu hơn, bị ôm lấy thì một trận hoa mắt, đầu tiên là ngửi thấy mùi gỗ đàn hương quen thuộc, định thần lại, khuôn mặt lạnh lùng gần trong gang tấc mới dần dần rõ ràng trước mắt.

Nàng như có chút không dám tin, vươn tay, mỗi tay kéo một bên, gan to bằng trời kéo da mặt Tống Quan Đình.

"Tống Quan Đình còn sống? Không phải ta uống quá nhiều rồi sao?"

Tống Quan Đình bước chân dài, bước chân rất trầm ổn, rủ mắt nhìn tiểu thê tử với đôi má lúm đồng tiền đỏ ửng phi bình thường trong lòng.

Giọng nói trầm thấp: "Nàng uống nhiều quá rồi."

Suýt chút nữa đã bị người ta khi dễ.

Giờ phút này, tâm tình Tống Quan Đình vô cùng không tốt.

Nhưng tiểu thê tử trong ngực lại hoàn toàn không phát giác, ngược lại còn vô cùng hưng phấn mà không an phận, đạp đôi chân trắng như tuyết trong lòng hắn.

"Ta lấy được đầu tư rồi, ta còn chuốc say được bên đầu tư! Tửu lượng của ta siêu tốt, bên đầu tư say không nhấc nổi chân, nhưng ta không chỉ đi được, ta còn có thể bay, ta bay cho ngươi xem!"

Nói rồi, Mạnh Đường liền dang hai tay ra làm tư thế bay lượn.

Tống Quan Đình vừa bực mình vừa buồn cười.

"Lộn xộn nữa, ta liền ném nàng xuống hồ phun nước cho tỉnh rượu."

Mạnh Đường trừng lớn cặp mắt hạnh trong veo ngập nước, lên án: "Ngươi làm gì mà hung dữ vậy!"

"Còn hung dữ với ta, Tống Quan Đình, ngươi là đồ con rùa đen vương bát đản, ta cắn chết ngươi, ngao ô —— "

Mạnh Đường ra vẻ mãnh thú, mở miệng, cắn một cái vào má phải của Tống Quan Đình.

"Đường tỷ, tỷ không sao chứ..."

Ở cửa ra vào đợi một hồi lâu, không thấy Mạnh Đường đi ra, Đồng Đồng sợ nàng uống say xảy ra chuyện, đang muốn đi tìm.

Ai ngờ, đối diện liền gặp một người đàn ông thân hình cao lớn thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiên, lại giống như núi cao tuyết lạnh, cao không thể với tới, nhanh chân đi về phía này.

Mà trong ngực hắn ôm, chính là Mạnh Đường sau khi say rượu, phát ngôn bừa bãi.

Mạnh Đường không chỉ phát ngôn bừa bãi, mà còn như sói đói vồ mồi, cắn một cái vào má người đàn ông.

Tuy rằng Đồng Đồng không nhận ra Tống Quan Đình, nhưng nhìn người đàn ông một thân thượng vị giả, khí chất tự phụ, vừa nhìn liền biết không phú thì quý.

Tổn thọ tỷ tỷ, đây là ăn vạ phải lão đại nào, cũng đừng đến lúc đó ngay cả quần lót cũng phải bồi thường!

"Thật sự xin lỗi vị tiên sinh này, lãnh đạo của tôi, nàng ấy uống say, tôi sẽ đưa nàng ấy rời đi ngay, quấy rầy ngài rồi..."

Đồng Đồng vươn tay, muốn Tống Quan Đình giao Mạnh Đường cho nàng.

Nhưng Tống Quan Đình chỉ lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống liếc Đồng Đồng một cái.

"Không cần cô phải phí tâm."

A? Đây là ý gì?

Lúc Mạnh Đường hoàn hồn thì Tống Quan Đình đã ôm người lên chiếc Maybach.

Đồng Đồng nhìn chiếc xe có giá trị nhất, hơn nữa còn là biển số xe liền, lập tức hóa đá trong gió, ngay cả dũng khí lên tiếng cũng không có.

Ngay cả bên đầu tư của bọn họ, Tôn tổng, cũng không đi nổi Maybach, xong rồi, ngày này năm sau, nàng sẽ không phải thắp hương cho Đường tỷ chứ?

Chu trợ lý ở lại xử lý hậu sự.

Hắn mặt mỉm cười cảnh cáo Sở Vi Vi: "Sở tiểu thư, chuyện ngày hôm nay, nếu cô muốn tiếp tục lăn lộn ở Giang Thành, xin hãy giữ kín trong lòng."

Một hồi lâu, Sở Vi Vi mới tìm lại được giọng nói của mình: "Tống, Tống tiên sinh cùng Mạnh Đường... Là quan hệ gì?"

"Đây không phải chuyện Sở tiểu thư cô có tư cách hỏi tới, đây là phí bịt miệng của Sở tiểu thư."

Chu trợ lý đưa lên một xấp tiền mặt, lại liếc nhìn Trình Hựu Quân nửa sống nửa chết trên mặt đất.

"Nếu Sở tiểu thư quen biết người này, vậy chuyện đưa đi bệnh viện, phiền Sở tiểu thư."

Nhìn bóng lưng Chu trợ lý rời đi, Sở Vi Vi không khỏi nghĩ.

Tống Quan Đình động thủ đánh người vì Mạnh Đường, chẳng lẽ... Hai người là vợ chồng?

Nhưng rất nhanh, Sở Vi Vi liền phủ định suy đoán này.

Bởi vì nàng vừa rồi để ý, trên ngón áp út của Tống Quan Đình, không đeo nhẫn cưới.

Chẳng lẽ là tình nhân?

Sở Vi Vi cảm thấy suy đoán này rất có khả năng.

Dù sao, người có thân phận như Tống Quan Đình, ngầm bao dưỡng một hai tiểu tình nhân, là chuyện không thể bình thường hơn.

Khó trách Mạnh Đường kiêu ngạo như thế, không thích nàng, có Tống Quan Đình làm kim chủ giàu có, nàng ta đích xác có thể không để những người khác vào mắt.

Sở Vi Vi lại cúi đầu nhìn Trình Hựu Quân máu me đầm đìa, hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ khó chịu.

Tuy rằng Trình Hựu Quân rất có tiền đồ, với năng lực của hắn, nhất định có thể ở giới giải trí làm nên một phen.

Nhưng cho dù Trình Hựu Quân có đạt được thành tựu cao đến đâu, cũng không đọ lại được Tống gia phú khả địch quốc.

Cũng giống như hôm nay đi kéo đầu tư, Trình Hựu Quân căn bản không giúp được gì.

Lúc này, có người phát hiện bên này.

"Trời ạ, có người bị thương, máu me khắp người!"

"Xem ra, hình như là một minh tinh?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play