Sư Tử Thiến không chút do dự nói:
"Vậy khẳng định a, ngươi nhìn hắn quá đáng đến mức nào, ta cảm giác hiện tại trên mặt của ta vẫn còn đau đây."
Nói xong Sư Tử Thiến, liền đưa chỗ bị Lâm Dục bóp cho Lý Giai xem.
Lý Giai vừa nhìn, kinh ngạc nói:
"Cái gã Lâm Dục này cũng quá đáng a, vậy mà lại ra tay với mặt của ngươi, dùng lực mạnh như vậy, trên mặt của ngươi hiện tại vẫn còn đỏ."
"Đúng vậy, thật quá đáng."
Sư Tử Thiến tức giận nói:
"Không phải, ta cũng sẽ không tức giận như vậy, ban đầu ta chỉ là muốn dọa hắn một chút mà thôi, nhưng bây giờ ta là thật sự tức giận rồi."
"Huấn luyện quân sự lần này, ta nhất định phải khiến cho Lâm Dục nếm mùi đau khổ."
Mà lúc này, Lâm Dục thì tìm được phụ đạo viên Thạch Liệt.
Tại hành lang lầu dạy học.
"Phụ đạo viên, chào ngài, ta là Lâm Dục, lớp ba chuyên ngành tiếng Anh, ta bởi vì nguyên nhân sức khỏe, không thể tham gia huấn luyện quân sự, làm phiền ngài phê duyệt giúp."
Nói xong Lâm Dục liền đưa giấy chứng nhận bệnh tình đã sớm chuẩn bị sẵn cho phụ đạo viên.
Phụ đạo viên cũng thuận tay nhận lấy giấy chứng nhận Lâm Dục đưa tới, xem xét giấy chứng nhận phía trên, phụ đạo viên liền vội vàng hỏi:
"Lâm Dục, chân của em không sao chứ, hiện tại còn nghiêm trọng không?"
"Hiện tại đã tốt hơn nhiều, bình thường đi lại và chạy chậm đều không sao, chỉ là không thể đứng lâu và vận động mạnh, chỉ có thể từ từ tĩnh dưỡng." Lâm Dục nói:
Phụ đạo viên nhẹ gật đầu, nói:
"Vậy được, Lâm Dục, vậy em cứ ở phòng ngủ an tâm tĩnh dưỡng, huấn luyện quân sự em không cần tham gia, ta ngày mai sẽ trực tiếp nói với huấn luyện viên một tiếng là được."
"Nhưng mà, trong thời gian huấn luyện quân sự, em không thể tùy tiện rời khỏi trường học, có chuyện gì nhất định phải ra ngoài trường, nhất định phải xin phép ta mới được."
Tận lực nghe theo phụ đạo viên thao thao bất tuyệt về giáo dục an toàn.
"Phụ đạo viên, ngài yên tâm đi, huấn luyện quân sự trong khoảng thời gian này ta sẽ không đi đâu cả, sẽ chỉ ở trong trường thôi."
Lâm Dục vội vàng lớn tiếng nói, nhanh chóng cắt ngang lời dông dài của phụ đạo viên.
Thấy thái độ nghiêm túc của Lâm Dục, phụ đạo viên hài lòng gật đầu, nói:
"Vậy là tốt rồi, nhất định phải chú ý an toàn, đặc biệt là bây giờ em đi đứng không tiện, bình thường đi đường cũng phải cẩn thận..."
Lời nói của phụ đạo viên khiến Lâm Dục mười phần bất đắc dĩ.
Vội vàng nói:
"Phụ đạo viên, ta đều nhớ kỹ, vậy ta đi trước, bạn cùng phòng vẫn đang chờ ta."
"Ừ, vậy em mau đi đi, đi đường cẩn thận một chút."
Phụ đạo viên cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở.
Tiếp đó Lâm Dục liền vội vàng rời đi, nếu cứ để cho phụ đạo viên tiếp tục nói, không biết có thể kéo dài đến lúc nào.
Lâm Dục cũng không có kiên nhẫn để mà nghe.
Kế đến, Lâm Dục liền hướng phòng ngủ đi tới.
Trong phòng ngủ nữ sinh.
Sư Tử Thiến trở lại phòng ngủ không lâu, Lê Vũ Tuyền cũng trở về đến phòng ngủ.
"Tử Thiến, trên mặt của ngươi chỗ kia sao lại ửng đỏ vậy."
Lê Vũ Tuyền trở lại phòng ngủ, vừa hay nhìn thấy một bên mặt của Sư Tử Thiến có một vết ửng đỏ.
Không đợi Sư Tử Thiến lên tiếng, chỉ nghe thấy Lý Giai bên cạnh giải thích:
"Còn không phải tại lớp chúng ta, có một tên con trai bóp."
"Tình huống như thế nào, làm sao lại có nam sinh to gan như vậy, dám bóp ngươi."
Lê Vũ Tuyền không dám tin nói:
Trong mắt Lê Vũ Tuyền, người như Sư Tử Thiến vừa xinh đẹp, lại có một đôi chân dài mà bản thân cô cũng vô cùng ngưỡng mộ, hơn nữa còn rất hoạt bát, cởi mở, không phải là đối tượng mà tất cả nam sinh đều yêu thích và nịnh bợ hay sao, làm sao lại có nam sinh khi dễ nàng.
"Quá đáng vậy, loại nam sinh này quá đáng vậy sao, vậy mà dám khi dễ nữ sinh, các ngươi đã nói cho giáo viên chưa?"
"Sao lại có thể có nam sinh như vậy chứ."
Lê Vũ Tuyền cảm thấy hết sức tức giận.
"Không cần nói với giáo viên, mối thù này chính ta nhất định phải tự mình đòi lại, ta nhất định sẽ khiến hắn vì hành vi của mình mà hối hận, sau đó đến xin lỗi ta."
Sư Tử Thiến mười phần tự tin nói.
Lúc này Lê Vũ Tuyền đi đến bên cạnh Sư Tử Thiến, cẩn thận nhìn dấu đỏ trên mặt Sư Tử Thiến, bất giác nghĩ đến hình ảnh mình bị Lâm Dục bóp trên xe lửa.
Không hiểu vì sao, Lê Vũ Tuyền cảm thấy dấu đỏ trên mặt Sư Tử Thiến, có chút giống với dấu đỏ của mình khi bị Lâm Dục bóp, "tên con trai này thật nhẫn tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy, hắn vậy mà lại xuống tay cho được."
Lê Vũ Tuyền nói:
"Ai nói không phải, tên kia chính là nam sinh mà ta từng gặp qua, gan to bằng trời."
"Hơn nữa làn da của Tử Thiến vốn dĩ tương đối non nớt, bình thường chỉ cần dùng móng tay khẽ cào một cái, liền sẽ để lại một vệt đỏ, vậy mà tên kia, dùng lực lớn như vậy bóp."
Lý Giai nói.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lê Vũ Tuyền tò mò hỏi.
"Chính là ban đầu ta định, giả vờ uy hiếp tên kia một chút, nói thời điểm huấn luyện quân sự, sẽ đề nghị huấn luyện viên cho hắn luyện tập nhiều hơn một chút."
"Ta vốn dĩ không định làm như vậy, nhưng hắn lại vừa vặn ngồi ngay trước mặt ta, liền trực tiếp ra tay bóp vào mặt ta, đau chết mất."
"Ta nhất định sẽ khiến cho lần huấn luyện quân sự này, để lại cho hắn một bài học khắc cốt ghi tâm."
Sư Tử Thiến nhìn vết đỏ trên mặt trong gương, tức giận nói:
Lê Vũ Tuyền ngồi bên cạnh Sư Tử Thiến, an ủi:
"Vậy Tử Thiến, ngươi nhất định phải giáo huấn hắn một trận ra trò, để cho hắn nhớ cho kĩ."
"Ừm."
Sư Tử Thiến gật đầu.
Lúc này mấy người trong phòng ngủ, liền không nói gì nữa, mà là mỗi người thu dọn một chút, rồi lên giường nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, Lê Vũ Tuyền lúc này không biết vì sao, đột nhiên lại nghĩ tới Lâm Dục.
"Chết tiệt Lâm Dục, thối tha Lâm Dục, nói không liên lạc với ta, vậy mà lại không liên lạc thật."
Lê Vũ Tuyền nằm trên giường tức giận nói nhỏ:
Kỳ thật lúc này Lê Vũ Tuyền, rất muốn chủ động đi tìm Lâm Dục, thế nhưng là Lê Vũ Tuyền lúc này, có làm thế nào cũng không vứt bỏ được sĩ diện.
Phải biết, hồi cấp ba, bất kể là tình huống như thế nào, đều là Lâm Dục chủ động xin lỗi, cũng chủ động tìm Lê Vũ Tuyền.
Cho nên lúc này Lê Vũ Tuyền rất đau lòng, càng nghĩ không ra vì cái gì vừa mới lên đại học, Lâm Dục vậy mà chỉ vì mình không có đồng ý lời tỏ tình của hắn, liền trực tiếp không tìm mình nữa.
Trước kia chỉ cần có thể cầm được điện thoại, trên QQ của Lê Vũ Tuyền, đều là tin nhắn do Lâm Dục gửi tới, mà bây giờ lại chẳng hề thấy tin tức nào của Lâm Dục cả.
Đồng thời, dù cho Lê Vũ Tuyền chủ động gửi tin nhắn cho Lâm Dục, cũng chỉ nhận được vài câu ngắn ngủi.
Lúc này Lê Vũ Tuyền, thật sự không biết phải làm sao bây giờ.
Nhưng Lê Vũ Tuyền rõ ràng, mình là thật sự thích Lâm Dục, không muốn Lâm Dục rời xa mình.
"Tử Thiến, ta nhớ các ngươi là lớp ba đúng không?"
Nằm trên giường, Lê Vũ Tuyền đột nhiên quay sang nhìn Sư Tử Thiến, hỏi:
"Đúng vậy, ta và Lý Giai học lớp ba."
"Vậy thì tốt quá, vậy các ngươi có gặp qua một nam sinh tên là Lâm Dục không, dáng người cao ráo, tính tình cũng rất tốt, nói chuyện rất ôn hòa."
Lê Vũ Tuyền nhớ Lâm Dục hình như là học lớp ba.
Chỉ là lúc này, ấn tượng của Lê Vũ Tuyền đối với Lâm Dục, vẫn còn dừng lại ở thời cấp ba.
"Lâm Dục có quan hệ thế nào với ngươi, ngươi rất quen với Lâm Dục sao."
Qua vài giây, giọng nói của Sư Tử Thiến mới từ từ vang lên.
Chỉ là lúc này Lê Vũ Tuyền, trong lòng đang nghĩ ngợi lung tung, căn bản không nghe ra ngữ khí của Sư Tử Thiến đã thay đổi, liền vừa cười vừa nói:
"Rất quen, ta và Lâm Dục từ tiểu học đến cấp ba đều là bạn học cùng lớp, quan hệ của chúng ta rất thân thiết, ta biết hắn học lớp ba, ta liền muốn hỏi một chút."
Lúc này Lê Vũ Tuyền, không biết là vì thẹn thùng hay là cái gì, đã lựa chọn che giấu việc gia đình mình, cũng ở cùng một chỗ với gia đình Lâm Dục, hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Cảm thấy nói với bạn cùng phòng là mình có thanh mai trúc mã, Lê Vũ Tuyền luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Lê Vũ Tuyền, ngươi xác định bạn học cũ này của ngươi, là một người tương đối ôn hòa, tính tình phi thường tốt sao?"
Nằm trên giường, Sư Tử Thiến nhàn nhạt hỏi.