Lâm Dục quay đầu lại nói một câu, Lão Trần nghe không hiểu gì cả, sau đó liền dẫn Bạch Sơ Tuyết rời đi.
"Ta kiến thức máy tính, cùng bản lĩnh mặc cả, đều là học được từ ngươi."
Lão Trần ngồi trong tiệm, vò đầu bứt tai nghĩ về lời Lâm Dục nói trước khi đi.
"Học từ ta ư? Sao có thể học từ ta được, ta trước kia tuyệt đối chưa từng gặp qua hắn, làm sao có thể học từ ta."
Chỉ tiếc, điều này sẽ trở thành nghi hoặc mà Lão Trần vĩnh viễn không lý giải được.
Kỳ thật, kiến thức máy tính, cùng thủ đoạn mặc cả làm ăn của Lâm Dục, thật sự là học từ Lão Trần.
Nếu không Lâm Dục cũng sẽ không rõ ràng hành vi của Lão Trần như vậy, lòng tin tràn đầy mang theo Bạch Sơ Tuyết rời đi, cũng mười phần khẳng định Lão Trần sẽ gọi mình lại vào phút cuối.
Ở kiếp trước, Lâm Dục vì muốn mang Lê Vũ Tuyền đi ăn ngon, đến khu vui chơi, nên đã từng làm thêm một thời gian ở siêu thị máy tính, trong cửa hàng của Lão Trần này.
Thời gian đó, Lão Trần suốt ngày bị ép học kiến thức máy tính, cùng kỹ xảo làm ăn, mặc cả từ Lâm Dục.
Nói trắng ra, mặc cả đều là chơi đòn tâm lý.
Nhưng không thể không nói, mỗi một ông chủ, cho dù là ông chủ nhỏ không có gì nổi bật, đều có chỗ độc đáo, chỗ khôn khéo của nó.
Chỉ là bởi vì nhân tố tự thân, nhân tố ngành nghề, nhân tố vận khí. Đủ loại nguyên nhân, có người phất lên, có người vẫn chỉ là ông chủ nhỏ mà thôi.
Lâm Dục cũng hết sức rõ ràng Lão Trần đen tối, nhưng có mấy ông chủ không lòng dạ hiểm độc, không lòng dạ hiểm độc thì làm sao làm ông chủ được?
Về sau, lúc đó Lâm Dục còn rất đơn thuần, cho nên Lâm Dục thật sự là chịu không được, bán máy tính mà lòng dạ hiểm độc.
Ví dụ, giá cả trực tiếp tăng lên hơn một ngàn, lại để cho người mua từ từ mặc cả, sau đó giảm xuống còn bảy trăm, để người mua vui vẻ mua về.
Lão Trần nước mắt lưng tròng kiếm một ngàn hai, vui vẻ xách một cái máy giặt.
Còn có dùng linh kiện thứ phẩm, coi như linh kiện nguyên bản, để sửa máy tính cho khách hàng, vân vân.
Thời điểm đó Lâm Dục còn rất đơn thuần, thiện lương, sau một tháng, thật sự là không muốn che giấu lương tâm kiếm tiền, mới từ chức.
Nhưng không thể không nói, Lão Trần mặc dù lòng dạ hiểm độc, nhưng đối với Lâm Dục cũng không tệ lắm, dốc túi truyền thụ, vả lại lúc Lâm Dục rời đi, kết toán tiền lương, vốn là bảy tám trăm đồng, cuối cùng trực tiếp cho hẳn một ngàn, khiến Lâm Dục vui vẻ rất lâu.
Cuối cùng lúc Lâm Dục rời đi, Lão Trần còn ngữ trọng tâm trường nói.
"Tiểu Lâm, người có lương tâm, thiện lương là chuyện tốt, nhưng ngàn vạn lần không thể quá thiện lương."
Chỉ là khi đó Lâm Dục không hiểu, về sau ra xã hội, mới chậm rãi hiểu rõ, Lão Trần nói rất nhiều lời, mặc dù không lọt tai, nhưng đều rất có đạo lý.
Về sau Lâm Dục còn đặc biệt mang theo rượu đến tìm Lão Trần.
"Học trưởng, chúng ta đi đâu bây giờ, chúng ta không phải nên về trường học sao?"
Bạch Sơ Tuyết tò mò hỏi.
"Không vội, ta còn phải đi lấy một thứ, rất nhanh thôi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu."
Ở trên xe Lâm Dục vừa cười vừa nói.
"Ừ."
Lâm Dục không giải thích, Bạch Sơ Tuyết rất nhu thuận gật đầu, không hỏi nhiều.
Rất nhanh, Lâm Dục liền dẫn Bạch Sơ Tuyết, đi đến phụ cận một bệnh viện.
Lâm Dục bảo Bạch Sơ Tuyết cầm máy tính, chờ mình ở cổng một tiệm trái cây.
Chỉ chốc lát, Bạch Sơ Tuyết chỉ thấy Lâm Dục cầm một tờ giấy trong tay, từ con đường nhỏ phía xa chạy tới.
Sau khi trở về, Lâm Dục nhanh chóng đón lấy Bạch Sơ Tuyết mang theo máy tính, ôn nhu nói.
"Có mệt không, chờ sốt ruột không?"
Bạch Sơ Tuyết khẽ lắc đầu, vui vẻ nói. "Không mệt, không đợi bao lâu."
"Học trưởng, anh đi làm gì vậy?"
Bạch Sơ Tuyết tò mò hỏi.
Lâm Dục không nói gì, mà là đưa tờ giấy chứng nhận bệnh tình trong tay cho Bạch Sơ Tuyết.
Bạch Sơ Tuyết nhìn xem tờ giấy được đưa tới.
Mà tờ giấy này, là chứng minh thân thể Lâm Dục có chút vấn đề, không thể tham gia huấn luyện quân sự.
Bạch Sơ Tuyết nhìn xem tờ giấy chứng nhận, sắc mặt bối rối, vội vàng lo lắng nhìn Lâm Dục hỏi.
"Học trưởng, thân thể anh làm sao vậy?"
Nhìn Bạch Sơ Tuyết đơn thuần, đáng yêu, Lâm Dục cười nói.
"Tiểu bạch thỏ, ta không sao, ta không có việc gì, ta rất khỏe mạnh."
"Thế nhưng, tờ giấy chứng nhận này nói anh có... Hơn nữa còn có dấu mộc của bệnh viện."
Bạch Sơ Tuyết nhìn Lâm Dục lo lắng nói.
"Tờ giấy chứng nhận này là giả."
"A, là giả, sao có thể là giả được."
Bạch Sơ Tuyết đơn thuần từ trước đến giờ chưa từng nghe nói, còn có thể làm giả giấy chứng nhận bị bệnh.
Nhìn Bạch Sơ Tuyết ngơ ngác, Lâm Dục kiên nhẫn giải thích. "Ta không muốn tham gia huấn luyện quân sự, trong thời gian huấn luyện quân sự, ta có chút việc, cho nên ta đi làm một cái giấy chứng nhận giả."
Chuyện này có thể nói cho Bạch Sơ Tuyết.
Nghe được lời Lâm Dục, Bạch Sơ Tuyết mới hiểu ra, tò mò hỏi.
"Học trưởng, vậy anh muốn làm gì trong thời gian huấn luyện quân sự?"
Nghe được thân thể Lâm Dục không sao, Bạch Sơ Tuyết mới yên tâm, lại biến thành hiếu kỳ.
"Trong thời gian huấn luyện quân sự, ta chuẩn bị viết sách."
Lâm Dục tùy ý nói
"Oa tắc, học trưởng anh thật lợi hại."
Bạch Sơ Tuyết sùng bái nhìn Lâm Dục, chỉ cảm thấy lúc này Bạch Sơ Tuyết, trong mắt đều lấp lánh như sao.
Nhìn Bạch Sơ Tuyết sùng bái nhìn mình, chỉ sợ là Lâm Dục, vẫn cảm thấy rất hưởng thụ, trong lòng cảm giác vui vẻ không hiểu.
Lâm Dục khoát tay, khiêm tốn nói. "Không có, không có, viết sách không khó, cũng không có gì lợi hại."
"Học trưởng, em tin anh viết sách, nhất định sẽ thành công, anh nhất định sẽ trở thành một tác gia nổi tiếng."
Bạch Sơ Tuyết vẫn tràn đầy sùng bái nhìn Lâm Dục, đồng thời còn rất tin tưởng nói.
"Cám ơn em đã chúc phúc, nếu ta trở thành tác gia nổi tiếng, ta nhất định sẽ tặng em cuốn sách đầu tiên ta xuất bản."
Lâm Dục vừa cười vừa nói.
"Vâng, học trưởng, cố lên."
Bạch Sơ Tuyết nắm chặt nắm tay nhỏ.
"Đi thôi, chúng ta về trường học."
Lần này Lâm Dục mang theo Bạch Sơ Tuyết, bắt taxi về trường học.
Xe buýt thỉnh thoảng trải nghiệm một lần là được, không cần thiết phải luôn ngồi.
Rất nhanh xe taxi đã đưa hai người đến đối diện trường học.
"Đúng rồi, tiểu bạch thỏ, em còn bao nhiêu tiền dư không?"
Lâm Dục hỏi Bạch Sơ Tuyết.
Nghe học trưởng hỏi, Bạch Sơ Tuyết cũng không nghĩ nhiều, liền nghiêm túc nói.
"Học trưởng, em ở đây, trừ tiền sinh hoạt bố mẹ cho, em còn có khoảng hai ba ngàn đồng tiền riêng."
"Tốt quá, tiểu bạch thỏ, em có thể cho ta mượn ít tiền được không?"
Lâm Dục vui mừng nói.
Lâm Dục thật không nghĩ tới, tiểu bạch thỏ trầm lặng trước mắt, lại có nhiều tiền riêng như vậy.
Quả thực chính là một tiểu phú bà, hai ba ngàn đồng thời kỳ 08 này, tương đương đáng giá.
Thậm chí hơn mười năm sau, hai ba ngàn đồng, đều là tiền lương một tháng của rất nhiều người.
Mà đây chỉ là tiền riêng của tiểu bạch thỏ mà thôi.
"Được ạ, học trưởng, anh muốn mượn bao nhiêu, em có thẻ ngân hàng ở đây, em lấy cho anh."
Bạch Sơ Tuyết nghe Lâm Dục muốn mượn tiền, không chút do dự, mà là nhanh chóng lấy thẻ ngân hàng ra, tràn đầy tin tưởng nhìn Lâm Dục.
Nhìn Bạch Sơ Tuyết chân thành như thế, Lâm Dục khác thường, có chút ngượng ngùng nói.
"Ta muốn mượn hai ngàn đồng."
Dù sao đây cũng là số tiền rất nhiều người, làm một tháng cũng không kiếm được, Lâm Dục lập tức hỏi Bạch Sơ Tuyết mượn nhiều tiền như vậy, khiến Lâm Dục gan dạ, thật sự cảm thấy có chút ngượng ngùng.