"Lâm Ca, ai sắp đến vậy?"

Cảnh Chí Khí nghe được Lâm Dục nói chuyện điện thoại, tò mò hỏi:

"Lát nữa tới thì ngươi sẽ biết thôi, chỉ có ngươi là nhiều chuyện."

Lâm Dục lườm Cảnh Chí Khí một cái.

"Chắc chắn là nam sinh tìm hắn, loại 'trai thẳng' như hắn thì còn trông mong gì có nữ sinh chủ động tìm chứ."

"Cho dù có nữ sinh đi nữa thì chắc chắn cũng là một con khủng long."

Sư Tử Thiến ngồi một bên ăn cơm, nhìn Lâm Dục, cố ý châm chọc:

"A, đúng đúng đúng, ngươi nói gì cũng đúng hết."

Lâm Dục cười hì hì ăn sườn, cười hì hì nói.

Mà Sư Tử Thiến nghe Lâm Dục nói những lời này, trong lòng càng thêm tức giận, nhưng lại chẳng biết phản bác thế nào.

Một lát sau, Bạch Sơ Tuyết liền mang theo một túi lớn đồ ăn vặt cùng hoa quả đi tới lầu ba.

"Các ngươi mau nhìn kìa, nữ sinh kia xinh đẹp quá, làn da trắng thật đấy."

Cảnh Chí Khí hết sức kích động nói:

Quả nhiên mắt Cảnh Chí Khí là tinh tường nhất.

Nghe được lời Cảnh Chí Khí nói, mấy người đều đưa mắt nhìn sang, Sư Tử Thiến cũng vội vàng nhìn theo.

Vả lại Sư Tử Thiến là người bất mãn nhất trong lòng.

Rõ ràng ngay trên bàn đã có một đại mỹ nữ, vậy mà còn nói những nữ sinh khác xinh đẹp, cái tên Cảnh Chí Khí này thật không có mắt nhìn.

Nhưng khi quay đầu nhìn sang, Sư Tử Thiến lại không thể không thừa nhận, nữ sinh này quả thực rất xinh đẹp, có thể sánh ngang với mình.

Chỉ có điều mỗi người một vẻ, Sư Tử Thiến hiểu rất rõ ưu điểm của mình, không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mà còn có một đôi chân dài.

Nhưng Sư Tử Thiến cũng rất hâm mộ nữ sinh trước mắt này, sở hữu làn da trắng nõn mịn màng như sữa bò, đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần ngọt ngào, cùng dáng vẻ nhu thuận, quả thực là đối tượng mối tình đầu hoàn mỹ trong lòng vô số nam sinh.

Chỉ có điều khiến đám người kinh ngạc chính là, một nữ sinh xinh đẹp như vậy, mang theo một túi lớn đồ đạc, thở hồng hộc đi tới, còn ngồi đối diện với Lâm Dục.

Đặc biệt là bạn cùng phòng của Lâm Dục, kinh ngạc đến nỗi quên cả ăn cơm, trong lòng không khỏi nghĩ, không phải Lâm Dục không có bạn gái sao, cô gái xinh đẹp trước mắt này, rốt cuộc có quan hệ thế nào với Lâm Dục.

Đều tại Lâm Dục cả.

Còn Sư Tử Thiến vừa mới trào phúng Lâm Dục, luôn cảm thấy ánh mắt của những người khác luôn luôn cười nhạo mình, trong lòng càng thêm tức giận với Lâm Dục.

Vả lại tất cả mọi người đều thấy Bạch Sơ Tuyết trước mắt, trong tay còn cầm một túi lớn đồ ăn vặt, rõ ràng là mang cho Lâm Dục, nếu quan hệ giữa hai người bình thường, làm sao có thể đối xử tốt với Lâm Dục như vậy.

"Học trưởng, em tới rồi."

"Học trưởng, em còn mang theo một ít đồ ăn vặt cho anh."

Nói xong liền cầm túi lớn đồ ăn vặt mang tới đặt lên trên bàn.

Bạch Sơ Tuyết vui vẻ kêu lên, trên khuôn mặt trứng ngỗng cỡ bàn tay treo nụ cười ngọt ngào, khi cười lộ ra lúm đồng tiền, trông rất xinh đẹp.

Những người khác cũng đều hướng ánh mắt hiếu kỳ cùng hâm mộ về phía Bạch Sơ Tuyết và Lâm Dục.

Mà Lâm Dục nghe Bạch Sơ Tuyết, vẫn như trước đây gọi mình là học trưởng, trong lòng có chút vui vẻ khó hiểu.

Lâm Dục nhìn Bạch Sơ Tuyết trước mắt, mái tóc dài màu đen xõa ngang vai, áo phông màu xanh đơn giản, mặc quần jean dài, mang một đôi giày thể thao trắng, trang phục hết sức bình thường, nhưng khi mặc trên người Bạch Sơ Tuyết, lại toát lên vẻ đẹp khó tả, hơn nữa còn mang đến cho người ta một loại cảm giác rất đáng yêu.

Nhìn Bạch Sơ Tuyết, Lâm Dục giả vờ như không biết gì, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu bạch thỏ, sao lúc này em lại tới đây, hôm nay các em không tổ chức họp lớp sao?"

"Học trưởng, không phải anh nói, em lúc nào cũng có thể đến tìm anh sao, tối nay bọn em mới họp lớp, cho nên, em liền tranh thủ lúc này đến."

Bạch Sơ Tuyết vui vẻ nói.

"Em tới thì tới thôi, em còn mua nhiều đồ ăn vặt như vậy làm gì, em không thấy xách nặng à?"

Lâm Dục giả bộ bất mãn nói.

Nghe được giọng điệu mang theo một tia bất mãn của Lâm Dục, Bạch Sơ Tuyết liền cười ngọt ngào, nhìn Lâm Dục.

Lúc này Bạch Sơ Tuyết, trong lòng hiểu rõ, Lâm Dục tuy thoạt nhìn hung dữ nhưng sẽ không vô duyên vô cớ hung dữ với mình.

Có đôi khi giọng điệu "hung dữ" đó, căn bản không phải là đang hung dữ thật sự.

Mà lúc này bạn cùng phòng của Lâm Dục cùng mấy nữ sinh Sư Tử Thiến, hết sức kinh ngạc nhìn Lâm Dục và Bạch Sơ Tuyết.

Lúc này Cảnh Chí Khí, nhịn không được cười hỏi: "Lâm Ca, học muội này là ai vậy, anh còn không mau giới thiệu cho chúng em."

Dù sao đối với Cảnh Chí Khí mà nói, chỉ cần bạn cùng phòng có bạn gái xinh đẹp, thì việc tìm bạn gái của mình sẽ dễ dàng hơn.

Nghe được lời của Cảnh Chí Khí, Lâm Dục nhẹ nhàng lắc đầu, làm sao Lâm Dục có thể không biết ý nghĩ của Cảnh Chí Khí chứ.

"Đúng vậy, Lâm Dục còn không mau giới thiệu cho chúng ta, bây giờ rốt cuộc là tình huống như thế nào, Lâm Dục mau giới thiệu đi."

Giang Tử Kính nhìn về phía Bạch Sơ Tuyết, lúc này cũng không nhịn được tò mò hỏi:

Lâm Dục nhìn mấy người đang kinh ngạc, vừa cười vừa nói: "Học muội, không phải các cậu có thể gọi đâu nhé, cô gái xinh đẹp đối diện tôi đây, tên là Bạch Sơ Tuyết, là tân sinh viên cùng khóa với chúng ta nhưng học ở trường Cô Tô Đại Học bên cạnh."

Tiếp đó Lâm Dục còn chuyên môn hướng về phía Sư Tử Thiến, cố ý cười nói: "Sư Tử Thiến, không giống như cậu nói, không phải là nam sinh cũng không phải 'khủng long'."

Khiến Sư Tử Thiến đang im lặng ăn cơm, chỉ cảm thấy Lâm Dục lúc này giống như đang cưỡi lên cổ mình, trào phúng mình.

Mặt nóng bừng lên.

Sau khi Lâm Dục nói xong, đám người nhao nhao càng thêm chấn kinh.

Bọn hắn không thể nào ngờ được, nữ sinh xinh đẹp, đáng yêu, còn nhu thuận như vậy đang ngồi đối diện Lâm Dục, lại là tân sinh viên của trường Cô Tô Đại Học bên cạnh.

Hiện tại, đặc biệt là đối với những học sinh còn chưa ra trường, luôn có cảm giác sùng bái và kính nể tự nhiên đối với những học sinh có thành tích tốt.

Lại thêm Cô Tô Đại Học, còn hơn hẳn Giang Nam Sư Phạm Học Viện mấy bậc.

Cô Tô Đại Học là trường đại học 985, còn Giang Nam Sư Phạm Học Viện chỉ là một trường đại học bình thường mà thôi.

Chẳng trách người bạn học Điêu Vạn Thanh học ở Cô Tô Đại Học kia của Lâm Dục lại kiêu ngạo như vậy, phải biết, ở thời cấp ba, hắn chính là bảo bối trong lòng tất cả các giáo viên.

Nghe xong lời giải thích của Lâm Dục, đám người càng thêm nhiều nghi vấn.

Tại sao cùng khóa mà lại gọi Lâm Dục là học trưởng.

Tại sao một cô gái xinh đẹp, đáng yêu như Bạch Sơ Tuyết, lại tìm đến Lâm Dục, quan hệ giữa bọn họ là như thế nào.

Cảnh Chí Khí không còn kiên nhẫn, nhịn không được hỏi:

"Lâm Ca, vậy rốt cuộc quan hệ giữa hai người là như thế nào?"

Bạch Sơ Tuyết thấy đám người hỏi Lâm Dục, cũng hết sức tò mò Lâm Dục sẽ nói như thế nào, tò mò nhìn Lâm Dục.

Lâm Dục cười giới thiệu: "Các cậu đừng đoán mò, tôi và 'tiểu bạch thỏ' chỉ là quan hệ bạn bè, chúng tôi hôm qua mới quen biết."

"Xì, Lâm Ca, anh còn giấu bọn em à?"

Sau khi Lâm Dục nói xong, đám người nhao nhao không tin.

Dù sao làm sao có thể hôm qua mới quen biết, hôm nay nữ sinh đã chủ động đi tìm, vả lại, còn gọi bằng biệt danh mập mờ như vậy.

Chỉ cho rằng lúc này Lâm Dục, không muốn nói thật với mọi người mà thôi.

Mà Sư Tử Thiến ngồi ở một bên, lặng lẽ ăn cơm, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Dục và Bạch Sơ Tuyết, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này trong đầu Sư Tử Thiến, từ từ nhen nhóm một ý nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play