Lê Vũ Tuyền lúc này ý nghĩ cũng rất đơn thuần, bởi vì mẫu thân nói qua, nam sinh một khi tùy tiện có được đồ vật, thường thường sẽ không quá mức trân quý.
Cho nên, Lê Vũ Tuyền căn cứ vào đề nghị của mẹ, mới cự tuyệt lời tỏ tình của Lâm Dục, trước tiên muốn cho Lâm Dục một chút khảo nghiệm rồi tính.
Chỉ là Lê Vũ Tuyền cũng không nghĩ tới, cứ như vậy lại làm cho Lâm Dục, kẻ trước kia đối với mình đủ kiểu nịnh nọt, hiện tại đối với mình xa cách, còn nói ra những lời làm người ta tức giận như vậy.
Trong lòng Lê Vũ Tuyền lúc này không khỏi cũng có chút hối hận, cho nên mới chủ động nhắn tin cho Lâm Dục, muốn Lâm Dục tranh thủ thời gian tìm đến mình, cũng hướng mình xin lỗi.
"Tức chết ta rồi, tự mình nhắn tin cho hắn, vậy mà lại hồi phục ta đơn giản như thế."
Lê Vũ Tuyền mười phần tức giận nhìn xem mấy chữ tin tức mà Lâm Dục vừa mới gửi tới.
"Ta lần này đã chủ động như thế, ngươi lại còn không chủ động tìm ta."
Nhìn xem không có tin tức tiếp theo, lúc này Lê Vũ Tuyền, cảm giác mình bị bỏ rơi.
"Đáng giận Lâm Dục, thật là muốn chọc giận chết ta rồi."
Trong phòng ngủ, Lê Vũ Tuyền mười phần tức giận ngồi ở đó, lộ ra có chút không hợp với ba nữ sinh cùng phòng.
Mà lúc này đây, Lâm Dục thấy có người thêm QQ của mình, liền nhấn vào xem.
Bạch Sơ Tuyết thêm mình làm bạn tốt.
Phía sau còn có ghi chú: Lâm Dục học trưởng, em là Bạch Sơ Tuyết, phiền anh đồng ý.
Nhìn xem tin tức xin thêm bạn tốt của Bạch Sơ Tuyết, đáng yêu như thế, trên mặt Lâm Dục nhịn không được toát ra một tia tiếu dung.
Lâm Dục nhanh chóng đồng ý thỉnh cầu của Bạch Sơ Tuyết.
Còn ghi chú lại là "tiểu bạch thỏ".
Vừa mới đồng ý liền nhìn thấy Bạch Sơ Tuyết gửi tới một tin nhắn.
Tiểu bạch thỏ: "Học trưởng, anh tới trường học chưa, đã thu dọn xong chưa, bây giờ anh đang làm gì ạ (đáng yêu, đáng yêu)."
Lâm Dục: "Ừm, đã đến trường, đều đã thu dọn xong."
Tiểu bạch thỏ: "Vâng ạ."
Tiểu bạch thỏ: "Học trưởng, bạn cùng phòng em đều bảo em phải cảm ơn anh vì đồ ăn vặt và hoa quả."
Lúc này Bạch Sơ Tuyết, ngồi ở trên ghế, cố gắng tìm kiếm chủ đề để trò chuyện cùng Lâm Dục.
Lâm Dục: "Vậy các nàng hẳn là phải cảm ơn em mới đúng, anh mua cho em, em chia cho các nàng thì không còn bất kỳ quan hệ gì với anh."
Lâm Dục lúc này đã có thể tưởng tượng đến dáng vẻ của Bạch Sơ Tuyết, nhất định mười phần đáng yêu.
"Nhưng mà là học trưởng mua."
Bạch Sơ Tuyết chu đôi môi nhỏ vui vẻ trả lời.
Mà những nữ sinh khác trong phòng ngủ của Bạch Sơ Tuyết, nhìn Bạch Sơ Tuyết vui vẻ cười với điện thoại.
"Sơ Tuyết, khẳng định lại đang tán gẫu với anh học trưởng kia rồi, vừa nhìn dáng vẻ vui vẻ của nó, là ta đã đoán được rồi." Lưu Tư Mộng vừa cười vừa nói.
"Khẳng định rồi, nếu như cho ta một anh học trưởng tốt như vậy, ta khẳng định cũng sẽ giống như Sơ Tuyết thôi."
"Không có, không có, em không có nói chuyện phiếm với học trưởng." Nghe tiếng cười của bạn cùng phòng, Bạch Sơ Tuyết vội vàng thẹn thùng khoát tay giải thích.
"Không phải, không phải mà, em không có nói chuyện phiếm với học trưởng."
"Ha ha ha, Sơ Tuyết, khuôn mặt nhỏ hồng hồng của em đã bán đứng em rồi, không phải em đang tán gẫu cùng học trưởng thì còn có thể là ai nữa."
Mọi người trong phòng ngủ thấy Bạch Sơ Tuyết mặt đỏ bừng, nhao nhao cười vui vẻ.
Rõ ràng, Bạch Sơ Tuyết không giỏi nói dối, hễ nói dối là dễ dàng đỏ mặt.
"Không để ý tới các cậu nữa."
Bạch Sơ Tuyết nói xong, liền cúi đầu không nói gì nữa.
Chỉ là Bạch Sơ Tuyết ghé vào trên bàn, nhẹ nhàng cắn răng, không biết đang suy nghĩ gì.
Thời gian báo danh là hai ngày, chiều mai mới có thể mở họp lớp.
Ngày đầu tiên bước vào đại học chỉ đơn giản trôi qua như vậy, buổi tối trong phòng ngủ, cơ bản tuyệt đại đa số tân sinh đều kích động không ngủ được, đều nằm ở trên giường trò chuyện, trò chuyện về quê quán, trò chuyện về cuộc sống cấp ba trước kia.
Cũng có rất nhiều nam sinh trong phòng ngủ, tìm tới bạn bè trong trò chơi, cùng nhau thoải mái trò chuyện về trò chơi.
Cũng không ít nữ sinh, bởi vì lần đầu tiên xa nhà, lần đầu tiên rời xa phụ mẫu, trốn ở trong chăn mà khóc.
Dù sao tuyệt đại đa số sinh viên, đều là sinh viên ngoại tỉnh, ngoại thị, rất nhiều sinh viên, cũng là lần đầu tiên đi xa nhà.
Trong phòng ngủ của Lâm Dục, đương nhiên cũng không ngoại lệ, đặc biệt là Giang tử Kính đang cao đàm luận rộng, kể lại những sự tích hào quang trước kia của mình.
Khiến Cảnh Chí Khí liên tục reo hò, cũng làm cho Vương Tiền, người không thích nói chuyện, cũng sinh lòng bội phục và ngưỡng mộ.
Mà chỉ có Lâm Dục, lúc này không có một tia tâm tình nào để trò chuyện, trong đầu toàn bộ đều mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Không biết suy nghĩ bao lâu, Lâm Dục mới nặng nề thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dục tỉnh lại, nhìn thấy vẫn là hoàn cảnh phòng ngủ, trong lòng mới thở phào một hơi.
"Còn tốt hôm qua không phải là một giấc mơ."
Giữa trưa khoảng mười một giờ, trên điện thoại di động của Lâm Dục truyền đến một tin nhắn QQ.
"Lâm Dục, tớ bây giờ còn thiếu rất nhiều đồ, tớ không quen thuộc trường học chút nào, cậu có thể dẫn tớ đi mua đồ được không."
Lê Vũ Tuyền lúc này mười phần sốt ruột, nhìn điện thoại, chờ đợi Lâm Dục trả lời.
Dù sao lúc này Lê Vũ Tuyền, thật sự không muốn cùng Lâm Dục triệt để tách ra.
Lúc này Lê Vũ Tuyền, mặc dù có chút ngạo kiều, nhưng trong nội tâm kỳ thật vẫn là có Lâm Dục, cũng muốn tốt, đợi đến khi khảo nghiệm Lâm Dục không sai biệt lắm, liền sẽ đồng ý lời tỏ tình của Lâm Dục.
Chỉ là Lâm Dục nhìn xem tin nhắn Lê Vũ Tuyền gửi tới, trong lòng có chút im lặng.
Thế gian này thật sự là quá kỳ diệu.
Thường thường, khi thật lòng lại không nhận được hồi báo.
Chỉ đến khi mất đi mới hiểu được trân quý.
Người nỗ lực quá nhiều, cuối cùng lại là người chịu tổn thương nặng nề nhất.
Sự nỗ lực và nịnh nọt của bạn vĩnh viễn không bằng một lần "lạnh lùng".
"Tự mình đi thôi, ta không rảnh."
Lâm Dục gửi tin nhắn, mười phần đơn giản rõ ràng.
Hơn nữa tính tình hiện tại của Lâm Dục, cũng không giống như sự ôn nhu của mình ở kiếp trước.
Nhìn tin nhắn Lâm Dục gửi tới, Lê Vũ Tuyền không chỉ rất thương tâm, mà còn mười phần tức giận.
Lâm Dục, sao cậu ngốc như vậy, cậu không thể kiên trì thêm chút nữa, tỏ tình thêm một lần nữa, nói không chừng tớ liền đồng ý lời tỏ tình của cậu.
"Chết Lâm Dục, thối Lâm Dục, cậu đã hứa với mẹ tớ như vậy, phải chăm sóc tốt cho tớ, sau khi trở về tớ nhất định phải mách với chú, dì."
Trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Lê Vũ Tuyền, tràn đầy tức giận.
"Vũ Tuyền, giữa trưa rồi, cùng đi ăn cơm đi." Diệp Đậu Đậu mang giày, nhìn Lê Vũ Tuyền đang ngồi đó, nói.
"À, tớ hiện tại không đói bụng, tớ tạm thời không muốn ăn cơm, các cậu đi ăn trước đi."
Lúc này Lê Vũ Tuyền bị Lâm Dục chọc giận đến no căng, làm gì còn tâm trạng ăn cơm.
"Vậy được rồi, vậy bọn tớ đi ăn cơm trước đây."
"Ừ."
Tiếp đó, trừ Lê Vũ Tuyền ra, ba nữ sinh còn lại trong phòng ngủ cùng nhau đi ra ngoài.
Mà lúc này trong phòng ngủ nam sinh.
Giang tử Kính ra dáng đại ca, hô: "Các huynh đệ, cùng đi ăn cơm thôi."
Tiếp đó, mấy người trong phòng ngủ cùng nhau đi về phía nhà ăn.
Lúc này nhiệt độ không khí vẫn còn tương đối nóng, cơ bản mọi người đều mặc áo ngắn tay, mà không ít nữ sinh lúc này cũng mặc quần đùi, mười phần mát mẻ.
Hơn nữa nữ sinh lên đại học, đều cởi bỏ bộ đồng phục khó coi, để tóc dài, trong thời tiết nóng bức, rất nhiều người đều mặc quần đùi, váy ngắn, để lộ bắp chân trắng nõn.
"Đại học thật tốt, nữ sinh đại học không chỉ xinh đẹp, mà còn mặc đồ mười phần mát mẻ, thật là dễ nhìn."
"Lúc tớ học cấp ba, làm gì được nhìn thấy nhiều em gái xinh đẹp như vậy, đại học thật quá hạnh phúc."
Lúc này Cảnh Chí Khí, trên mặt có chút hèn mọn, len lén nhìn về phía những nữ sinh đi ngang qua, chỉ cần là gặp được nữ sinh xinh đẹp, đều muốn bình luận một phen.
"Giang ca, Lâm ca, các anh mau nhìn, nữ sinh bên cạnh kia chân thật dài, hình như là cô gái tên Sư tử thiến mà hôm qua em thấy." Cảnh Chí Khí chỉ hướng về phía bên kia đường, vội vàng nói.