"Được rồi, Sở Thiên, trước đó là ta hiểu lầm ngươi, ngươi đại nhân đại lượng, không thể chấp nhặt với một tiểu nữ tử như ta a..."
Hoắc Lỵ cười tươi như hoa, trước mặt Sở Thiên, tỏa ra từng tia mị ý.
Nếu nói lúc trước, Sở Thiên bị nàng phán đoán bộ quần áo kia là hàng nhái, giờ phủ nhận, nàng chắc chắn tin tưởng. Không chỉ sẽ tin, mà còn càng xem trọng Sở Thiên hơn.
Nhưng bây giờ, nàng xác nhận bộ quần áo Sở Thiên mặc là đồ thật, Sở Thiên lại phủ nhận như vậy, càng khiến nàng tin bộ quần áo này xuất xứ từ xưởng thủ công Bella!
Hơn nữa, vẫn là bộ phục sức độc nhất vô nhị trong truyền thuyết!
Người có thể mua được phục sức từ xưởng thủ công Bella, trên toàn thế giới chỉ có một trăm người!
Một trăm người này, vô luận là địa vị hay tài phú, đều là những tồn tại số một trên thế giới này!
Nhưng chính những tồn tại này, lại không ai có thể mua được bộ phục sức độc nhất vô nhị kia!
Nhưng mà, bộ phục sức độc nhất vô nhị này, lại mặc trên người Sở Thiên!
Điều này nói rõ cái gì?
Hoắc Lỵ không dám tưởng tượng, cũng không có gan đi tưởng tượng!
"Sở Thiên, lần này ta về Tô Thành sẽ ở lại mấy ngày, đây là địa chỉ tạm thời của ta ở Tô Thành, còn có số điện thoại, nhất định phải gọi cho ta đấy nhé!"
Hoắc Lỵ chủ động lấy ra một tờ giấy, viết địa chỉ cùng dãy số, tha thiết đưa cho Sở Thiên!
Lúc đưa cho Sở Thiên, nàng còn hữu ý vô ý trượt tay trong lòng bàn tay Sở Thiên một cái!
Nàng tuy không biết Sở Thiên cụ thể làm gì, nhưng bây giờ nàng có thể khẳng định một điều, Sở Thiên là một siêu cấp thần hào đang ẩn mình!
Nếu mình có thể nắm bắt cơ hội này, từ nay về sau có thể đi đến đỉnh cao nhân sinh!
"Nhất định phải gọi cho ta đó nhé!" Lúc rời đi, Hoắc Lỵ làm động tác gọi điện thoại áp sát bên tai, dặn dò đáng yêu động lòng người, sau đó ưỡn dáng người rời đi!
Sở Thiên nhìn cũng không thèm nhìn tờ giấy trong tay, tiện tay ném vào thùng rác.
Sau đó rửa tay lại một lần!
Từ nhà vệ sinh bước ra, Sở Thiên chợt nghe thấy từ góc hành lang truyền đến một tiếng quát lớn: "Phạm Thanh Thanh, cô làm cái trò gì vậy hả? Còn làm đổ rượu đỏ lên người khách hàng? Cô có biết việc này sẽ ảnh hưởng đến khách sạn lớn đến mức nào không?"
Phạm Thanh Thanh?
Chính là cô gái vừa vô ý làm đổ rượu đỏ lên người ta?
Sở Thiên nhớ lại cô nhân viên phục vụ kia, trên áo cô ta có đeo bảng tên, hình như đúng là viết Phạm Thanh Thanh.
"Tổ trưởng, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi biết sai rồi, sẽ không có lần sau nữa ạ." Phạm Thanh Thanh tú lệ thanh thuần, kinh sợ vội vàng nhận lỗi.
"Nhận lỗi là xong à? Nếu ai làm sai cũng chỉ cần nhận lỗi là được, vậy cái tửu điếm này còn không phải đóng cửa à..."
Tổ trưởng thanh sắc lạnh lùng, nhìn chằm chằm Phạm Thanh Thanh: "Phạm sai thì phải chịu phạt, toàn bộ tiền thưởng tháng này của cô bị trừ hết, nếu sau này khách hàng khiếu nại đòi bồi thường, thì cô cuốn gói mà đi."
"Tổ trưởng, có thể... giảm bớt một chút được không ạ? Ở nhà vẫn đang đợi tôi gửi tiền về."
Sắc mặt Phạm Thanh Thanh trắng bệch!
Nàng là một cô gái từ nông thôn lên, tại thành thị xa lạ này, không có nơi nương tựa.
Nếu như bị trừ hết tiền thưởng, nàng sẽ không còn tiền gửi về cho cha mẹ ở quê nữa!
"Người nhà cô có phải chết hết rồi không mà còn cần cô kiếm tiền nuôi gia đình?" Tổ trưởng mặt mũi tràn đầy vẻ chua ngoa.
"Tôi, tôi..." Nghe những lời chua ngoa này, trong lòng Phạm Thanh Thanh tràn đầy ấm ức, nhưng nàng lại không dám phản kháng, nàng rất cần công việc này để kiếm tiền.
Nàng xấu hổ cúi gằm mặt, ngậm ngùi nói: "Cha mẹ tôi sức khỏe không tốt lắm, không làm được việc nặng nhọc, ở nhà còn có một đứa em trai sắp thi đại học, rất... rất cần tiền..."
"Tổ trưởng, tôi... tôi van xin cô, chỉ... chỉ trừ một nửa tiền lương thôi được không ạ?"
"Ha ha, thật là một thân thế bi thảm..." Thân thế khổ sở của Phạm Thanh Thanh, không những không khiến tổ trưởng mảy may động lòng, ngược lại còn cười nhạo nói: "Chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Chỗ này của chúng ta đâu phải cơ quan từ thiện, cô diễn cho ai xem đấy hả?"
Nàng hù dọa nhìn Phạm Thanh Thanh: "Giờ cô chọn đi, hoặc là nhận phạt, bị trừ hết tiền thưởng, hoặc là cuốn gói mà đi ngay."
Mấy người phục vụ bên cạnh khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt xem kịch vui.
Phạm Thanh Thanh tuy mới đến khách sạn chưa được một tháng, nhưng biểu hiện vô cùng ưu tú.
Thường xuyên được khách hàng khen ngợi, còn có khách chủ động cho tiền boa hào phóng!
Nhưng con ngốc này lại không cần, nói phục vụ khách hàng là trách nhiệm của cô ta!
Bọn họ làm việc ở khách sạn lâu như vậy, rất ít khi nhận được tiền boa, càng hiếm khi được khách hàng khen ngợi, sự ưu tú của Phạm Thanh Thanh khiến họ vô cùng ghen ghét!
"Tôi... tôi nhận phạt." Phạm Thanh Thanh ngẩng đầu lên, ngậm ngùi chấp nhận sự trừng phạt này!
Nàng vì cho em trai đi học, chủ động từ bỏ việc học, đến thành thị xa lạ này. Không có bằng cấp, nàng vất vả lắm mới có được công việc này, nàng không thể bỏ.
"Tiên sinh, ngài cần gì ạ?"
Lúc này, tổ trưởng bỗng nhiên thấy một thanh niên tuấn dật nho nhã bước đến, nàng vội vàng thu lại vẻ lạnh lùng trên mặt, thay bằng nụ cười chuyên nghiệp và lễ tiết.
Phạm Thanh Thanh quay người nhìn lại, khi thấy Sở Thiên, lập tức kinh hãi!
Vị tiên sinh này tìm tới để tố cáo mình sao?
Sở Thiên liếc nhìn Phạm Thanh Thanh, hướng về phía tổ trưởng nói: "Tôi là vị khách hàng bị cô ấy làm đổ rượu đỏ lên người."
"Tiên sinh, ngài đến đây là... khiếu nại Phạm Thanh Thanh ạ?" Tổ trưởng vội hỏi.
Trái tim Phạm Thanh Thanh khẩn trương đến cực điểm!
Nếu Sở Thiên khiếu nại nàng, nàng xong đời.
Sở Thiên khẽ lắc đầu, ôn tồn lễ độ nói: "Tôi vừa nghe được cô muốn xử phạt cô ấy, chuyện này nguyên nhân bắt nguồn từ tôi, tôi cũng không có ý trách tội cô ấy, nhưng khách sạn các cô có quy định riêng, xử phạt cô ấy cũng là theo quy định, tôi sẽ không can thiệp..."
"Cho nên, tôi đến đây để giúp cô ấy nộp tiền phạt, cô không cần trừ lương làm khó cô ấy."
Nói đến đây, Sở Thiên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho vị tổ trưởng: "Tiền lương một tháng của cô ấy là bao nhiêu, cô cứ trừ bấy nhiêu."
"Cái này..." Tổ trưởng ngây dại!
Làm việc ở khách sạn nhiều năm như vậy, nàng chưa từng gặp chuyện này bao giờ.
Mấy người phục vụ bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm!
Một vị khách không những không khiếu nại Phạm Thanh Thanh, cũng không cầu xin cho Phạm Thanh Thanh, mà lại công nhận việc xử phạt Phạm Thanh Thanh, còn chủ động nộp tiền phạt giúp cô ta!
Đây là vị khách hàng thần tiên nào vậy?
Phạm Thanh Thanh kinh ngạc há hốc miệng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết!
Nàng hoàn toàn không thể tin được, Sở Thiên lại trả tiền phạt cho mình.
"Tôi không muốn phải gọi đến ông chủ của các cô đâu." Sở Thiên thấy tổ trưởng do dự không quyết, bình thản nói.
Tổ trưởng lấy lại tinh thần, cuối cùng vẫn cầm thẻ đi khấu trừ tiền phạt của Phạm Thanh Thanh, nếu chuyện này kinh động đến ông chủ, thì sẽ không còn là chuyện nhỏ, đến lúc đó nàng cũng sẽ bị liên lụy.
"Tiên sinh, thẻ của ngài đây!" Tổ trưởng trở lại, cung kính đưa thẻ cho Sở Thiên.
Sở Thiên không nói gì thêm, quay người rời đi.
"Tiên sinh... Cảm ơn ngài!" Sau lưng, truyền đến giọng cảm kích nghẹn ngào của Phạm Thanh Thanh.
Sở Thiên khẽ gật đầu, không quay đầu lại rời đi!
Hốc mắt Phạm Thanh Thanh hơi ướt át!
Lúc nãy trong phòng, nàng nghe được vị tiên sinh này làm một công việc rất bình thường, chỉ là một nhân viên quản lý thư viện, lương tháng chắc cũng chỉ ba bốn ngàn, còn thấp hơn lương của nàng một chút.
Cũng chính vì vậy, vị tiên sinh này mới bị những người bạn học kia hắt hủi!
Nhưng vị tiên sinh này, trong lúc bản thân bị đồng học hắt hủi, nhân sinh gặp chuyện không như ý, vẫn giúp đỡ người khác, dùng số tiền ít ỏi của mình, chủ động trả tiền phạt cho nàng.
Khóe mắt Phạm Thanh Thanh ẩn ẩn rơi lệ!
Tại thành thị xa lạ này, nàng gặp được quý nhân đầu tiên trong đời, sự cảm kích từ tận đáy lòng, nàng khắc ghi trong tâm khảm...