Tôi mang cuốn nhật ký về nhà, suốt cả đoạn đường, tâm trí tôi cứ lơ lửng như đang ở nơi nào khác.

“1. Thay thế Tống Hựu đến nhà Lục Văn Thành, ngăn cản cái chết của cô ấy.”

“2. Chinh phục Trần Tự.”

Trong nhật ký chỉ có hai câu này, nhưng đầu óc tôi như sắp bốc cháy.

Lục Văn Thành chính là người cha giàu có, tàn nhẫn của tôi ở kiếp trước.

Lẽ nào Lâm Quỳ cũng đến từ kiếp trước?

Chinh phục? Lẽ nào cô ấy đã bị ràng buộc với một hệ thống nào đó?

Suy nghĩ của tôi rối loạn đến mức không thể bình tĩnh lại. Hôm sau, tôi lập tức đi tìm Lâm Quỳ, ném cuốn nhật ký xuống trước mặt cô ấy.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng chỉ một giây sau, vẻ mặt cô ấy lại trở nên thản nhiên như không có chuyện gì:

“Bị cậu phát hiện rồi. Cậu nên cảm ơn tôi mới đúng.”

“Lục Văn Thành có làm gì cậu không?”

Tôi viết câu hỏi lên mẩu giấy ghi chú mang theo bên mình rồi đưa đến trước mặt cô ấy.

“Không liên quan đến cậu. Cậu cứ sống tốt là được, tôi chỉ cần Trần Tự. Tôi đã thay cậu chịu những đau khổ đó, cậu đưa Trần Tự cho tôi, được không?”

Cô ấy tỏ vẻ không kiên nhẫn, dường như chẳng muốn nói chuyện với tôi lâu.

“Cái gì mà tôi đưa cậu ấy cho cậu? Hiện tại cậu ấy vốn chẳng có quan hệ gì với tôi cả.”

Không hiểu sao, tôi thấy bực bội, nét chữ trên giấy vô thức đậm hơn.

“Thế thì tốt. Cậu tránh xa cậu ấy đi, mạng của cậu ấy để dành cho cậu, thực sự không đáng đâu.”

Tôi sững người.

Kiếp trước, Trần Tự là một thiên chi kiêu tử, tiền đồ vô lượng, vậy mà vì tôi…

Lâm Quỳ nhìn thấy tôi thất thần, khẽ bật cười giễu cợt:

“Đừng có giả bộ nữa. Đừng tưởng tôi không biết con người cậu, Tống Hựu. Trong lòng cậu, từ đầu đến cuối chỉ có chính cậu mà thôi.”

Nghe cô ấy nói vậy, lòng tôi không khỏi cảm thấy đau nhói.

Cô ấy nghĩ rằng sau khi Trần Tự chết, chỉ có mình cô ấy đau khổ.

Cô ấy không biết rằng mỗi ngày tôi đều mơ thấy cậu ấy, không có một đêm nào ngủ ngon.

Dù là lúc ăn cơm, lúc ngủ hay lúc làm việc, nước mắt tôi đều vô thức rơi xuống, không cách nào kìm lại được.

Lâm Quỳ nhìn tôi vài lần, sau đó định rời đi.

Tôi vội vàng kéo cô ấy lại.

“Tại sao? Tại sao lại cứu tôi? Cứu tôi là nhiệm vụ mà hệ thống giao cho cậu sao?”

“Không phải. Cậu chỉ cần nhớ, tôi đã giúp cậu giữ lại một mạng, cậu đưa Trần Tự cho tôi là được.”

“Tôi đã nói rồi, chuyện của Trần Tự tôi không quyết định được…”

“Hừ, cậu có biết vì sao Trần Tự lại ở bên tôi không?”

Tôi nhìn Lâm Quỳ, trong mắt đầy nghi hoặc. Đây chính là điều tôi muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng.

“Bởi vì trước đây tôi đã lừa cậu ấy.”

“Tôi nói tôi là cậu. Tôi biết mọi chuyện giữa hai người, và cậu ấy tin tôi.”

“Tôi thực sự không ngờ rằng đến đây lại gặp được cậu. Nhưng giờ cũng không sao nữa, cậu ấy đã hoàn toàn thích tôi rồi, chẳng còn quan tâm tôi là ai nữa.”

Lâm Quỳ tự nhiên nói, trong mắt tràn đầy niềm vui, như thể niềm hạnh phúc đó sắp tràn ra.

Nghe những lời này, tim tôi như bị kim châm dày đặc, lạnh buốt.

Hình ảnh Trần Tự và Lâm Quỳ sóng vai đi cùng nhau, nhìn nhau cười, hình ảnh cậu ấy cùng cô ấy đi ăn hải sản… Từng khung hình liên tục chiếu lại trong đầu tôi.

“Vẫn chưa đủ rõ ràng sao, Tống Hựu?”

Trong lòng tôi, có một giọng nói không ngừng chất vấn chính mình.

Đến chiều, tôi mới biết những gì Lâm Quỳ nói là thật.

Vì không cam lòng, tôi đã lặng lẽ đi theo sau cô ấy và Trần Tự.

Nhưng nơi họ đến lại khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Bọn họ đến một khách sạn cách trường học khá xa.

Tôi tận mắt nhìn thấy hai người họ sánh vai bước vào.

Trên suốt chặng đường, họ nói nói cười cười, thỉnh thoảng còn trêu đùa nhau.

Tôi chưa từng thấy Trần Tự thoải mái vui vẻ như vậy.

Trước mặt tôi, cậu ấy luôn giống như một tảng băng nghìn năm không tan. Nhưng trước mặt Lâm Quỳ, cậu ấy dường như đã trở thành một con người khác.

Rõ ràng là tháng Chín, nhưng thế giới của tôi lại giá lạnh như giữa mùa đông.

Tôi đứng đó, không nhúc nhích.

Chỉ trong chốc lát, hoàng hôn trở nên mờ nhạt, sắc cam rực rỡ của trời chiều cũng phai màu, cơn gió oi bức vừa rồi bỗng chốc trở nên se lạnh, và cơn mưa ào ào đổ xuống.

Một lát sau, họ che chung một chiếc ô, bước ra từ khách sạn.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi vô tình thấy được quần áo của Lâm Quỳ đã không còn là bộ lúc trước nữa.

Khoảnh khắc đó, trái tim tôi đau đến nghẹt thở.

Mưa trộn lẫn với hơi đất đập vào mặt tôi, nhưng tôi chỉ cảm thấy dễ chịu.

“Tống Hựu, cậu làm gì ở đây vậy?”

Ngay giây tiếp theo, một giọng nói trầm ấm, sạch sẽ vang lên bên tai tôi.

Ngẩng đầu nhìn Trần Tự, tôi bỗng chốc mất đi khả năng điều khiển cơ thể mình, chỉ còn lại sự tê liệt và đờ đẫn.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play