7.

Cố Duệ đang có ý gì đây? Là đang quan tâm tôi sao?

Nhưng một người có ngoại hình, có năng lực, cuộc sống đầy đủ mọi thứ như cậu ấy thì làm sao có thể chủ động quan tâm tôi được chứ? Cho dù là có đi nữa, thì chắc chắn là vì sự cố hôm nay đã khiến Cố Duệ cảm thấy áy náy mà thôi.

Hơn nữa, cậu ấy đã có người trong lòng rồi mà, không muốn người khác nhắc đến chứng tỏ rằng cậu ấy đã yêu rất sâu đậm.

Thật đáng xấu hổ! Tôi vậy mà lại cảm thấy hơi ghen tị với người mà Hứa Phàm không dám nhắc đến hôm nay.

"Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Sao mà trông suy tư thế?"

Tôi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi phát hiện Điền Điền không biết từ lúc nào đã đứng cạnh tôi.

"Đừng nói là cậu thực sự rơi vào lưới tình rồi nhé?” Cô ấy nói bằng giọng điệu cười cợt.

"Vừa mới chia tay mà đã không kiềm chế được rồi sao?"

“Điền Điền, cậu có nghĩ tớ là một người tồi tệ không? Mới một buổi tối mà đã có thể thích một người con trai khác?”

“Còn không phải sao?” Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy trêu chọc.

“Tự tin lên đi, chị em ơi, cậu vốn dĩ đã tồi tệ sẵn rồi!”

“Tớ tồi tệ chỗ nào chứ? Thích người đẹp trai thì là tồi tệ à? Tớ thừa nhận, bản thân đúng là không có sức kháng cự với trai đẹp, nhưng mà đâu phải tớ gặp ai cũng yêu? Hơn nữa…”

“...” Cô ấy không nói gì, cứ đứng đó đợi tôi nói tiếp.

“Điền Điền, cậu nhìn tớ kỹ kỹ một chút, xem xem có phải tớ bị đụng cho ngốc rồi không? Chẳng lẽ đụng đầu một cái mà tớ mất luôn cả hứng thú với trai đẹp à? Nếu không tại sao tớ lại cảm thấy rằng, bây giờ ngoài Cố Duệ ra thì tớ chẳng muốn để tâm đến ai cả?”

“Bảo bối, không phải hôm nay cậu mới bị ngốc đâu, từ trước đến giờ đã ngốc sẵn rồi.”

“Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng một chút không? Ngoài chuyện làm tớ đau lòng ra thì cậu tồn tại ở đây còn có ý nghĩa gì hả?”

“Ý nghĩa to lắm đấy.” Điền Điền chỉ tay vào bộ đồ của tôi.

“Đi thay đồ đi, rồi nghỉ ngơi sớm một chút, cậu vừa bị thương đấy, nghĩ nhiều quá không thấy đau đầu à?”

“Tớ…”

“Tớ cái gì mà tớ? Yên tâm đi, Cố Duệ chắc chắn là của cậu thôi!”

“Thật không?” Tôi bỗng cảm thấy vui mừng, giống như đang ở giữa sa mạc khô cằn mà bỗng gặp được ốc đảo, vui sướng đến mức không nói nên lời.

“Điền Điền, cậu thật sự không lừa tớ chứ?”

“Nhìn phản ứng này của cậu, xem ra đã thực sự ‘đắm chìm’ rồi.”

Cô ấy mắt nhắm mắt mở thở dài.

“Tuy rằng trong trường lúc nào cũng có tin đồn rằng Cố Duệ coi thường những người yêu thầm mình, thậm chí là thờ ơ đến mức khiến người khác hoài nghi về nhân cách của cậu ấy.”

“Nhưng mà tớ hình như phát hiện, ánh mắt Cố Duệ nhìn cậu khác hẳn với những gì tin đồn lan truyền. Hơn nữa mới chỉ là ngày đầu gặp gỡ mà đã tặng cậu một ‘món quà’ đặc biệt khó quên như vậy, cậu nói xem, cậu ấy là sao có thể dễ dàng thoát khỏi ‘ma trận’ của cậu chứ?”

“Có thể, thái độ lạnh nhạt trước đây của Cố Duệ là vì cậu ấy vẫn chưa gặp được người trong lòng mà thôi.”

Điền Điền mỉm cười nhìn tôi.

“Đồ ngốc ơi, bây giờ có thể yên tâm đi tắm rửa thay đồ chưa?”

“Vậy cậu nói xem, Cố Duệ có phải vì áy náy nên mới đối xử tốt với tớ không?”

“Có quan trọng không? Cậu ngốc thật đó, cho dù là vì lý do này đi nữa, thì cậu cũng phải ráng bám lấy nó để thay đổi tình thế chứ.”

“Điền Điền, cậu thật là angel của tớ đấy! Không, là host of angels mới đúng!”

“Đừng có ở đây khoe trình độ tiếng Anh với tớ nữa.”

“Thật đấy, trong mắt tớ Điền Điền chính là một người anh hùng chiến đấu đơn độc, một mình địch cả trăm người...”

“Haizz! Phụ nữ vì đàn ông mà mê mẩn thật là đáng sợ.” Cô ấy bất lực lắc đầu.

“Càng nói càng xa rời thực tế rồi.”

8.

Sau khi tôi ra khỏi phòng tắm, Điền Điền liền nhìn tôi cười ngớ ngẩn.

“Đây này.”

Cô ấy nghiêng đầu hướng vào điện thoại tôi.

“Cậu ấy gửi WeChat cho cậu đấy!”

"Cậu ấy?" Hai chữ này làm tôi cứ tưởng tượng tới ‘bạn trai’ của tôi mãi thôi!!!!!

[Sao không trả lời tôi? Chị đi ngủ rồi à? Hay là đang cảm thấy không khỏe?]

Tôi đúng là không khỏe đấy, nhưng không phải do đau đầu, mà là đau trong lòng…

[Không có gì, tôi vừa mới tắm xong…Cảm ơn vì đã nhắc nhở, tôi sẽ uống thuốc đúng giờ.]

[Chị tắm à? Không phải bác sĩ nói không được để vết thương dính nước sao? Chị làm sao…]

Tôi sao lại có cảm giác những lời này của Cố Duệ là đang muốn mắng tôi nhỉ?

[Tôi chỉ tắm rửa sơ qua thôi, từ cổ trở lên không dính nước.]

[Vậy thì tốt, nghỉ ngơi sớm đi.]

Cả một đêm dài, vết thương trên đầu vẫn luôn đau âm ỉ, cũng là một đêm dài tôi trằn trọc không ngủ được.

Tôi cứ tưởng mình đối với Cố Duệ chỉ là sự hứng thú nhất thời, chỉ vì tôi yêu thích ngoại hình của cậu ấy nên mới tìm cách tán tỉnh.

Thế nhưng không ngờ chỉ mới vài tiếng ngắn ngủi mà cậu ấy đã trở thành một phần không thể lý giải trong trái tim tôi, như thể toàn bộ những năm tháng vất vả đã qua đều là để đổi được một ngày gặp được Cố Duệ như hôm nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play