Tống Ngạn khẽ nhắc nhở: “Anh có hơn nửa tiếng.”
Tạ Thần Vũ lập tức hoàn hồn, nghĩ thầm vậy là đủ rồi.
Nhưng dù vậy anh vẫn không thể để Tống Ngạn rời khỏi tầm mắt của anh. Một ít pheromone ngọt ngào đã bắt đầu lan ra, anh liền cởi áo khoác ra choàng lên vai Tống Ngạn, sau đó đứng thẳng người.
Tạ Thần Vũ vẫn ổn định như thường, ngoại trừ Địch Tuần đang ngồi bên phía tay phải Tống Ngạn ra, không ai phát hiện vừa rồi vẻ mặt của anh có điều gì đó không thích hợp.
Địch Tuần quét mắt về phía Tống Ngạn, thấy gương mặt cậu có hơi đo đỏ, nhớ đến một loạt động tác vừa rồi của hai người họ, nhanh chóng đoán được một khả năng.
Tuy có nghĩ đến chuyện để cho hai đứa nhỏ đi trước, nhưng rõ ràng hai đứa nhỏ sẽ không đồng ý. Địch Tuần liền rót đầy nước trái cây vào chiếc ly được đặt ở trước mặt Tống Ngạn, để cậu có thể kịp thời bổ sung nước.
Tống Ngạn kéo áo khoác, được pheromone quen thuộc ôm lấy toàn thân khiến cậu cảm thấy thật an tâm, tiếp tục nhìn về phía Tạ Thần Vũ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play