Tống Ngạn vừa phát sốt, cổ họng khô khát, nên giọng nói khàn khàn: “Tạ Thần Vũ……”
Tạ Thần Vũ nói xong câu kia mới chợt hoàn hồn.
Hiếm khi nào Tạ Thần Vũ bị mất não như hôm nay, anh cố gắng khôi phục lại bình tĩnh, duy trì dáng vẻ săn sóc nho nhã, cắt ngang lời cậu: “Uống nước không?”
Tống Ngạn chưa kịp trả lời, trên trán đã có một bàn tay áp lên.
Ngay sau đó đèn đầu giường sáng lên, cậu được đỡ dậy, một chiếc ly đưa tới bên miệng.
Cậu nhìn kỹ người đang ngồi trước mặt, cầm ly uống vài ngụm nước, rốt cuộc thì cổ họng cũng bớt khô rát hơn rồi. Tống Ngạn bắt đầu tính sổ: “Tốt nhất anh nên cho tôi một lời giải thích đàng hoàng.”
Tạ Thần Vũ lại đỡ cậu nằm xuống, đứng dậy ngồi ở mép giường, toàn bộ quá trình đều vô cùng ổn định: “Còn cảm thấy khó chịu không? Lúc này mới 4 giờ rưỡi, cậu ngủ thêm một lúc nữa đi. Trời sáng rồi tôi sẽ xin phép nghỉ bệnh giúp cậu, hôm nay đừng đến trường.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play