Tống Ngạn trừng mắt nhìn Tạ Thần Vũ, khóe mắt đỏ bừng, nước mắt dâng lên.
Đây là kỹ thuật đầu tiên mà gần đây cậu học và luyện tập thành thạo được từ khi tham gia câu lạc bộ diễn xuất trong trường. Trước kia cậu phải cố gắng lắm mới có thể khiến đôi mắt đỏ bừng, nhưng vẫn không rặn ra nổi một giọt nước mắt. Thế nhưng, hiện tại nói khóc là có thể khóc được ngay.
Tạ Thần Vũ nghĩ thầm: Hỏng rồi, lần này thì nát thật rồi. Anh khẽ nói đạo lý: “Đừng làm loạn, có lẽ hiện tại cha tôi đang ngồi xem tin tức ở trong phòng khách đấy. Nếu cậu cứ làm ầm lên chắc chắn hai chúng ta sẽ bị lộ tẩy. Khi đó ông ngoại cậu cũng sẽ biết, ông ấy sẽ để cho cậu và anh Cương Tử nhà cậu ở bên nhau sao?”
Tống Ngạn tiếp tục trừng anh, khóe mắt càng lúc càng đỏ.
Vài giây sau thấy tên xấu xa này vẫn như cũ không có ý muốn buông tay ra, cậu liền dùng tay đẩy vào vai tên xấu xa này.
Tạ Thần Vũ thử thả lỏng bàn tay, thấy cậu oan ức bĩu môi không nói lời nào, liền vội vàng ngồi dậy buông cậu ra.
Tống Ngạn vừa có được tự do, ngay lập tức liền lùi về sau, ôm chân dựa vào đầu giường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT