Thái Chiếu đỏ mặt. Của cải của Mật gia mua cho hắn xiêm y tốt, đeo ngọc bội đẹp, huyện lệnh chỉ liếc mắt một cái liền chỉ định hắn giữa đám người làm thuê dơ bẩn.
Sau đó, huyện lệnh sai hắn đi làm việc, đều nhờ nhân mạch và tiền tài của Mật gia giúp hắn ung dung làm tốt, cho nên mới được huyện lệnh ưu ái.
Về sau, khi đi Tứ Xuyên nhậm chức, lộ phí và tiêu dùng trên đường đều là tiền của Mật gia.
Nghĩ đến đây, hắn liếm liếm môi: "Số tiền này, ta nhất định sẽ trả." "Đây chỉ là chuyện tiền bạc thôi sao?" Diệp Đại Phú lắc đầu quầy quậy, "Ngươi còn chuyện gì khác khiến nhạc phụ nhạc mẫu ta thất vọng nữa?" Hắn không hề nói tục tĩu, thái độ cũng không hề gay gắt, nhưng từng câu từng chữ đều cứa vào tim gan.
Thái Chiếu không còn chỗ dung thân: "Ta biết huynh trưởng khinh thường ta, nhưng cha mẹ ta tuổi đã cao, tóc đã hoa râm, hiện giờ đang khóc lóc ngóng trông ta nhận tổ quy tông, làm con cái ta không thể không hiếu thuận." "Bọn họ lúc tiễn ngươi đi chẳng lẽ không biết đây là chuyện sửa tổ tông sao?" Diệp Đại Phú không hề nể nang vạch trần, "Nếu ngươi vẫn là thằng nhóc nghèo như trước đây, cha mẹ ngươi còn thèm để ý đến ngươi sao?" Đầu Thái Chiếu cúi thấp đến mức muốn vùi vào trong đất, nhưng ngoài miệng vẫn không thay đổi ý định.
Diệp Đại Phú lắc đầu: Có những người cứ như trúng cổ độc, biết rõ việc đó là sai nhưng vẫn cứ đâm đầu vào, thật khó khuyên.
Thái Chiếu biết rõ cha mẹ không yêu thương hắn, chính vì lúc trước bị vứt bỏ nên hắn càng khao khát tình thương của cha mẹ hơn, cho nên dù biết cha mẹ thúc giục mình nhận tổ quy tông là vì tiền và quyền lực, hắn vẫn nguyện ý tin rằng đó là tình yêu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play