Ta muốn đến chỗ Trưởng công chúa xem một chút, ai ngờ vừa mở miệng đã bị vị tăng nhân hiểu chuyện bác bỏ:
"Trưởng công chúa đều có đầu bếp nấu cơm, chúng ta không tiện qua đó quấy rầy." Diệp Trản đành phải thôi.
Cuối cùng cũng đến giờ ăn cơm.
Vốn dĩ đám khách hành hương đang xao động bất an cũng dần dần an tĩnh lại, trước hết ăn cơm rồi tính.
Mỗi người một chén cơm ngô ngũ cốc, được chưng nấu rất đúng giờ, từng hạt gạo rõ ràng, tản ra hương thơm mộc mạc.
Thức ăn thì đựng trong bồn lớn, mọi người tự múc.
Vừa thấy hình thức không tệ, lại ngửi thấy thơm.
Đám khách hành hương đều đói bụng, nhanh chóng ăn trước để tỏ lòng thành kính.
Ăn thử một lần liền phát hiện đồ chay hôm nay thật không tệ:
Đậu phụ chiên giòn, là đậu phụ đem chiên sau đó thêm ngũ vị hương, nước tương ướp cho đậm đà, rồi buộc chặt thành nút sau đó đem chiên giòn, phủ lên hạt mè.
Ăn vào thì hạt mè bung ra, hương ngũ vị ập tới.
Còn có món tôm nõn chay xào, nhìn là mầm đậu nành bình thường, cắn lớp vỏ vàng giòn thì bên trong giá đỗ lại non lại thơm, gọi là tôm nõn chay, nhưng hương vị và tôm nõn bình thường thật đúng là xấp xỉ.
Trứng hấp đường thì xốp lại mềm, tan ngay trong miệng, cơ hồ không thấy bất kỳ cặn bã nào, miệng đầy vị ngọt nhẹ.
Cố tình phối liệu là nước tương đậm đà, vốn tưởng rằng hương vị sẽ rất kỳ quái, nhưng chấm một chút nếm thử một miếng, nước chấm làm cho trứng hấp đường càng thêm ngọt thanh, hơn nữa điều tiết vị ngọt đơn điệu, làm cho toàn bộ món ăn hương vị càng thêm hài hòa.
Thịt kho tàu mì căn cắn một cái thì nước thịt kho tàu bóng loáng trào ra, phía dưới mì căn lại giàu sức dai, một khi nhấm nuốt thì miệng đầy nước thịt kho tàu, khiến người không nhịn được vội vàng liền một ngụm cơm ngô.
Nấm nướng hương cay hẳn là nấm bọc bột mì rồi đem chiên giòn, không có nửa điểm hơi nước, cắn có lớp vỏ giòn giòn, bên trong lại là nấm mềm mại, trên lớp vỏ thêm hoa tiêu muối các loại hương vị, cùng ăn thịt nướng không khác gì.
Củ cải hầm tương thì dùng lửa nhỏ hầm chậm, củ cải hút đầy nước tương sánh đặc, vô cùng ngon miệng.
Đám khách hành hương vốn không coi bữa cơm này ra gì, lại không ngờ rằng có kinh hỉ bất ngờ, ai nấy đều thêm cơm, ăn đến mặt mày hớn hở.
Diệp Trản thì có chút thất thần, lẽ nào Mật Phượng Nương thật trộm tài vật?
Nhưng nàng rõ ràng nói không trộm, hơn nữa nha sai chưa soát người, có thể thấy mất tài vật chỉ là cái cớ.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui đành phải an ủi mình, nương hiện giờ đi chỗ Trưởng công chúa, dù sao cũng có bộ khúc của Trưởng công chúa bảo hộ, nha sai muốn bắt cũng không bắt được.
Bồng Nhụy vẫn là xới cho nàng nửa chén cơm:
"Cũng không biết khi nào mới xong việc, tốt xấu gì cũng ăn chút gì đi." Diệp Trản cảm kích hướng nàng cười cười, nhận lấy bát cơm.
Đám khách hành hương rất nhanh đã ăn xong cơm canh, sôi nổi khen ngợi Diệp Trản:
"Tiểu cô nương làm ra một tay cơm nước ngon." Rồi hỏi quán ăn của Diệp Trản ở đâu.
Diệp Trản cũng không khiêm tốn:
"Nhà ta ở chợ đêm châu kiều trên cầu Khổng thứ ba, Mì xào Diệp gia nhị tỷ đó, toàn thành Biện Kinh chỉ có nhà ta biết xào mì, còn xin chư vị cổ động nhiều hơn."
Còn có khách hành hương tò mò hỏi nàng:
"Tiểu cô nương, ta thấy bên ngoài rất nhiều đồ chay đều làm thành phỏng thịt, cô nương nếu làm như vậy càng thêm phần thú vị." Diệp Trản lắc đầu:
"Ta cũng biết làm loại đó, cũng dùng đậu phụ làm thành hình chim sẻ, dùng rau câu làm vây cá, đem ngó sen cắt thành sườn cốt rồi dùng thiết khối đậu hũ cuốn xuyên qua bắt chước sườn." Khách hành hương nghe được đều tấm tắc khen lạ.
"Ta tuy rằng cũng biết làm, nhưng cảm thấy đã có lòng làm đồ chay, không bằng không phỏng, lừa miệng cũng không lừa được lòng, nếu thành kính hướng thiện, vậy vứt bỏ giả nhân giả nghĩa.
Bởi vậy mới không làm thành hình thức phỏng thịt." Một phen nói đến khiến đám khách hành hương tâm phục khẩu phục.
Ngay cả đám tiểu sa di không hiểu chuyện cũng tiếc hận, đồ ăn vị thí chủ này làm rất ngon, đáng tiếc là nữ thí chủ, không tiện thuê đến phòng bếp trong chùa giúp đỡ.
Bất quá nghĩ lại, tu hành vốn chính là khổ thân luyện tâm, đắm chìm vào ăn uống thật sự là không được.
Cơm nước xong, cảm xúc xao động của đám khách hành hương được trấn an, sôi nổi nghị luận món ăn nào ngon, hồi tưởng món ăn nào tốt nhất.
Đúng vào lúc chán chường sau giờ ngọ này, bỗng nhiên một tiếng phụ nhân thét chói tai, vang lên tiếng đao kiếm đánh nhau, còn có tiếng thị vệ quát lớn "Trốn đi đâu!".
Đám khách hành hương đột nhiên an tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau.
Rồi lại bất an rụt vào bên trong, đều nghĩ là bắt trộm, nhưng sao nghe động tĩnh vẫn là đại đạo giang dương.
Diệp Trản càng là nóng như lửa đốt, tiếng thét chói tai kia quá xa nghe không rõ ràng, vạn nhất là Mật Phượng Nương thì sao?
Đao kiếm vô tình, nếu thương đến nàng thì làm thế nào?
Nàng nóng ruột như kiến bò trên chảo, hận không thể lập tức bay qua xem đến tột cùng.
Chờ a chờ, cuối cùng cũng chờ đến khi tiếng đánh nhau nhỏ dần, nha sai cũng ra lệnh:
"Đã tìm được tài vật, mở cổng!" "Nương!" Diệp Trản nóng lòng chạy ra khỏi tháp viện, ra bên ngoài tìm.
Cũng may không mấy bước đã thấy Mật Phượng Nương, nàng cả người không thấy vết thương, chỉ có trang sức trên tóc có chút xiêu vẹo.
Diệp Trản nôn nóng đón lấy, "Nương, ngài có bị thương không?" Vừa nói vừa đánh giá khắp người.
"Không sao không sao." Mật Phượng Nương sắc mặt trắng bệch, nhưng lúc này chậm rãi khôi phục huyết sắc,
"Bất quá là khi trở về gặp phải bắt tặc, tên trộm kia vung tay về phía ta, nhưng có bộ khúc phủ Trưởng công chúa hộ vệ, ta chỉ là bị kinh hãi, vẫn chưa bị thương."
Diệp Trản kiểm tra phát hiện trên người nàng không có ngoại thương, lúc này mới yên lòng, lại hỏi:
"Trưởng công chúa có làm khó ngài không?"
"Chưa từng làm khó, ngược lại còn được ưu ái đó!" Mật Phượng Nương thu hoạch kha khá, nhắc đến chuyện này liền mặt mày hớn hở,
"Trưởng công chúa rất thích nghe ta nói chuyện, nghe ta kể mấy năm nay trong nhà khắp nơi tìm ngươi nàng còn đi theo ta rơi lệ."
Cũng là Mật Phượng Nương vận khí tốt, gặp được Trưởng công chúa cũng là người yêu con như mạng, việc trong nhà mất con gái khiến nàng thất thần lạc phách, Trưởng công chúa nhớ tới lúc trước mất con gái nên thương tâm, đồng cảm như mình cũng bị rất nhiều, kéo gần khoảng cách.
Mật Phượng Nương lại kể cho Trưởng công chúa nghe chút tin đồn thú vị đường phố ngõ hẻm, Mật Phượng Nương là ai? Là bà mối đi khắp hang cùng ngõ hẻm, biết xem mặt đoán ý lại giỏi thổi phồng, vài hiệp khiến Trưởng công chúa nghe đến nhập thần.
Chờ chùa miếu bãi bỏ lệnh cấm, Trưởng công chúa lại gọi người ban thưởng, tùy tay cởi túi tiền thưởng lại.
Lúc này còn nhiều hơn lần trước ban thưởng một mâm điểm tâm, trong túi tiền đầy ắp một bao tiểu bạc quả tử, ngay cả túi tiền bản thân cũng đáng giá, được thêu dệt tinh xảo, giá thị trường cũng phải năm quan tiền.