"Không đúng." Diệp Đại Phú không thèm nghe mấy lời khích tướng đó, "Ai bảo ta làm chủ, vợ ta mới làm chủ."
Mọi người:......
Thản nhiên thừa nhận mình sợ vợ như vậy, Diệp Đại Phú cũng coi như là có bản lĩnh.
"Bất quá cho dù vợ ta có đến đây cũng sẽ không tự mình quyết định, làm cha làm mẹ mà dựa vào thân phận để áp bức con cái, có gì hay ho?" Diệp Đại Phú đặt chén trà xuống, nghiêm túc lý luận với mấy người hương thân, "Trong thôn chúng ta có Vương lão nhân đấy, chẳng phải là một ví dụ điển hình sao?"
Mấy người thôn dân ban đầu còn cười nhạo Diệp Đại Phú, lúc này đều đồng thời im lặng, Vương lão nhân đúng là áp bức năm người con trai thật, mấy người con đã năm mươi tuổi rồi mà ngày nào cũng phải ra đồng làm lụng vất vả, số thóc thu hoạch được đều bị Vương lão nhân khóa lại, không cho con cái động vào, con dâu muốn nấu cơm cũng phải xin Vương lão nhân mở khóa, mỗi bữa chỉ được lấy một lượng bột mì từ trong phòng mình ra, nhiều hơn thì không có. Con cháu chẳng khác nào nô lệ của lão, còn lão thì ở trong nhà ăn bánh rán uống canh thịt dê, cho con cháu ăn bánh ngô uống canh rau.
Cuối cùng Vương lão nhân bị ngã một cú trên đồng, không một ai trong số các con ra đỡ, để lão nằm rên rỉ trên mặt đất cả đêm, hôm sau có người hàng xóm thấy thương tình đưa lão đi tìm lang trung thì đã muộn.
"Nói nữa," Diệp Đại Phú cười hì hì mở miệng, "Nếu con gái ta không muốn, cho dù có nể mặt ta mà nhận bọn trẻ, nhưng dạy dỗ không đến nơi đến chốn thì chẳng phải là làm lỡ con gái nhà các ngươi sao?" Đúng là vậy, bái sư thì phải nộp phí, nhưng sư phụ dạy hay không còn tùy tâm trạng, các hương thân ai cũng không muốn nhà mình vừa mất tiền mà lại không học được gì, nên đều gật đầu lia lịa, không còn dây dưa với Diệp Đại Phú nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play