Đợi đến khi tới Hồ Quảng, gặp gỡ Mẫn công tử, ta mới biết hắn thu hoạch được nhiều ở vùng đất này. Không những quen biết vài nhân vật giang hồ hiệp khách địa phương, mà còn đạt được tiếng khen là một tài tử phóng khoáng mang phong thái Ngụy Tấn trong giới sĩ tử bản địa. Thậm chí hắn còn phát hiện ra rất nhiều kỳ thạch tại địa phương này.
Hơn nữa hắn còn ngoài ý muốn phát hiện rất nhiều kỳ thạch khi đem về kinh thành Biện Kinh bán được giá rất cao. Trong khi ở bản địa lại không ai hỏi han đến chúng. Cũng phải thôi, đại quan quý nhân bản địa không thể nào nhiều bằng ở kinh thành Biện Kinh được, những người giàu có ở kinh thành lại càng thổi phồng sự phồn hoa đô hội ở đó. Vậy nên ai thèm để ý mấy cục đá quê mùa ở bản địa mình chứ? Mà người nghèo bản địa càng không để ý đến chúng, trừ khi thỉnh thoảng có thương nhân đến tận cửa thu mua, còn phần lớn kỳ thạch đều lặng lẽ nằm trong ruộng đồng, núi rừng, hay bùn lầy ao hồ, chẳng ai đoái hoài.
Mẫn công tử vô cùng kinh ngạc trước sự việc này.
Diệp Đại Phú nói "Mẫn công tử cứ như chuột sa chĩnh gạo, mỗi ngày lùng sục khắp nơi để tìm kiếm kỳ thạch". Kỳ thạch mà trước đây hắn phải bỏ ra ba trăm lượng bạc mới mua được, thì ở đây chỉ cần ba lượng bạc cũng không ai mua. Thử hỏi làm sao mà hắn không phát điên lên cho được.
Diệp Đại Phú tiếp tục theo dõi chiếc đai lưng mà hắn tìm kiếm. Hắn nghe được tin tức về nó từ một thương nhân đồ cổ là nó nằm ở huyện láng giềng. Vậy nên hắn cáo biệt Mẫn công tử rồi đến huyện bên cạnh để tìm chiếc đai lưng. Cuối cùng hắn cũng tìm thấy chiếc đai lưng trống rỗng đó tại một tiệm tạp hóa cũ.
Diệp Đại Phú liền xé toạc chiếc đai lưng đang dùng của mình, vừa kéo quần vừa đi vào tiệm tạp hóa: "Ông chủ, có đai lưng không? Cái đai lưng cũ của ta hỏng rồi." Ông chủ liền lấy mấy cái đai lưng ra để cho hắn lựa chọn. Diệp Đại Phú giả vờ kén chọn, chê cái này quá đắt, cái kia quá nhỏ. Chọn tới chọn lui, bỗng nhiên hắn chỉ vào cái đai lưng kia mà nói: "Cái này trông cũ kỹ quá, bán rẻ thì ta mua." Thấy Diệp Đại Phú cứ kì kèo giá cả mãi, ông chủ nghĩ hắn là người nghèo, bèn nói giá chiếc đai lưng cho hắn: "Mười văn tiền, không bớt một xu nào đâu đấy." Diệp Đại Phú cầm chiếc đai lưng lên xem xét kỹ lưỡng rồi cả hai mặc cả qua lại, cuối cùng chốt giá tám văn tiền.
Cả hai đều rất hài lòng. Ông chủ thấy Diệp Đại Phú bị đứt lưng quần, buộc phải mua đai lưng của mình nên đã nâng giá lên. Còn Diệp Đại Phú thì mua được món đồ cổ mà bấy lâu nay hằng mong ước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play