Nhưng nếu cô cố gắng, tận dụng khu nghiên cứu để cải thiện sản lượng nông sản ở A Lạp Bá thì đó mới là đóng góp to lớn.
Khi trong lòng đã có kế hoạch, Mạnh Tuệ Tuệ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nghĩ đến chiếc chăn mỏng lạnh hôm qua, cô liền hỏi: “Ở đây có chỗ nào bán bông không? Em định làm thêm một cái đệm, chăn của Tần Khắc mỏng quá, tối qua nằm mà sắp bị lạnh cóng rồi.”
Nghe vậy, Thái Như bật cười ha hả: “Nhà chị còn dư chút bông đây. Lần trước mang từ quê lên, chưa dùng hết, đã được đánh tơi, để trong rương lâu rồi, gần chuyển màu vàng rồi. Em cứ mang về mà dùng.”
Nói rồi, Thái Như đứng dậy lấy ra một túi vải căng đầy bông từ trong rương.
Mạnh Tuệ Tuệ hơi ngại nhận, nhưng cuối cùng vẫn bị Thái Như ép cầm về: “Không sao đâu, em cứ dùng trước, sau này có bông mới thì trả lại chị là được. Nói cho cùng, chị còn thấy mình có lời đấy.”
“Vậy thì cảm ơn chị Như nhiều nhé, không còn gì nữa thì em về trước đây, cũng tiện dọn dẹp lại nhà cửa.”
Mạnh Tuệ Tuệ đứng dậy, chào tạm biệt chị Như xong thì về nhà. Về công việc đã có chút manh mối, lại còn lấy được bông, chuyến đi này thật không uổng công. Chỉ có điều, tay nghề khâu vá của cô cũng chỉ ở mức tàm tạm, lắm lúc chỉ đủ để không bị rách.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT