Lão Trần thị vừa nói vừa lấy tay áo che mặt khóc rấm rứt.
“Ta với cha ngươi vất vả lắm mới nuôi nấng các ngươi khôn lớn, lại còn gả ngươi vào nhà tử tế. Thế mà nay ngươi lại nói ra những lời này, không phải là vong ân phụ nghĩa đó sao?
Lão Thiên gia ơi, ta đây là tạo cái nghiệt gì mà phải chịu khổ thế này? Ngày ngày ngóng trông nữ nhi trở về, nhớ con đến mức cơm chẳng buồn ăn, nước chẳng buồn uống. Ai ngờ con vừa về đã chỉ là lời trách móc, là ánh mắt bất mãn. Lão Thiên ơi, lòng dạ bà già này khổ lắm, hu hu hu…”
Hoàng thị lạnh lùng đáp:
“Thôi đi, nương đừng có ở đây khóc lóc ầm ĩ nữa, con với Thành Cương không dễ gì bị mấy lời đó dắt mũi đâu.
Nếu ca ca và tẩu tẩu thật sự là người biết phấn đấu, thì chúng con lại không giúp đỡ được đôi chút sao?
Nhưng mà nương thử xem lại cái nhà này đi, chuyện ăn uống thì không nói làm gì, chỉ riêng đám trẻ con thôi, đầu tóc bù xù, áo quần dơ dáy. Dẫu nghèo thì nghèo, cũng nên giữ cho chúng sạch sẽ một chút chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT