“Hơn nữa, em suốt ngày ở trước mặt bọn họ, nhà mình có gì không ổn thì em có thể nói khéo với bọn họ, chẳng lẽ bọn họ lại không giúp? Còn nữa, cơ hội này không phải lúc nào cũng có, nói trắng ra vẫn là nhờ thím út phải đến nhà hàng phụ giúp, để bà nội họ chăm sóc cháu gái nên em mới có cơ hội!”
Lục Chí Dĩnh nghĩ lại, cảm thấy lời nói của Cố Hiểu Quyên cũng có lý.
Cái gì gọi là gần đèn thì sáng?
Cố Hiểu Quyên ngày nào cũng ở nhà bọn họ, có gì tốt, chẳng phải nhà bọn họ cũng có thể được hưởng ké chút đỉnh sao? Chuyện giúp việc “lấy đồ” của chủ nhà để “bù đắp” cho nhà mình, cũng không phải là chưa từng nghe nói.
“Được rồi, nếu như em nói được, thì tự mình nói đi, dù sao anh sẽ không nói.” Lục Chí Dĩnh nói.
Cố Hiểu Quyên biết, đây là đồng ý rồi, ban đầu cô cũng không hy vọng Lục Chí Dĩnh sẽ giúp đỡ, chỉ mong anh ta đừng gây rối là được.
"Em cũng đâu có trông chờ vào anh!" Cố Hiểu Quyên nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play