Một thời gian ngắn sau đó, mẹ Tống đã quay trở lại, đối với việc này cũng tập mãi thành thói quen, khi quay về ngay cả tám chuyện linh tinh cũng lười nói, trực tiếp đi đun nước nấu cơm.
Bà cảm thấy bên nhà ông Chu muốn bình yên trở lại chỉ có thể chờ đến khi bà nội Chu không còn dậy nổi nữa, mới có thể.
Trong nhà trưởng phòng Chu, ông Chu đã được mẹ Tống khuyên bảo tốt lắm rồi. Người ta là cán bộ cấp tỉnh, có làm gì cũng phải để cho nhà người ta một chút mặt mũi, buổi tối không thích hợp để tiếp tục ồn ào.
Nhưng mà trong lòng vẫn bị nghẹn tức giận, lúc này đang ngồi ở trong nhà nhìn thấy ai cũng không thuận mắt.
Cháu gái nhỏ đi đến, bà ta cũng xa cách. Cảm thấy được đứa cháu gái này và con dâu của bà ta là cùng một phe.
Trưởng phòng Chu kéo xuống sắc mặt: "Mẹ, rốt cuộc sao mẹ lại là kiểu này đây, cứ cả ngày không dứt, mẹ không để cho con một ngày không ầm ĩ được sao?"
"Không ầm ĩ, dù sao Đào Đào của chúng ta là một đứa nhỏ đáng thương, một đứa nhỏ không có mẹ luôn luôn đáng thương, con phải đối xử tốt với nó. Không có đạo lý nào mà cô ta mua đồ cho con gái mình ăn mà không cho Đào Đào nhà chúng ta ăn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT