La Huân tắt đèn lớn đi, mở đèn ngủ đầu giường, trong lòng vui sướng, khó trách mọi người đều nói: Ngươi có cái khổ sở gì liền nói ra đi, nói ra chúng ta cùng vui?
Nhìn người khác ăn mệt quả nhiên là phương thức điều chỉnh tâm trạng tốt nhất! Kể từ đó, cảm xúc buồn bực khi không thể đem người ném về cách vách đều tiêu tan.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, La Huân lại thuận tay đem ngăn kéo tủ đầu giường trên đầu Nghiêm Phi kéo ra, lấy ra một món đồ đặt lên tủ đầu giường: “Đúng rồi, súng của cậu đây.”
Nghiêm Phi hơi sửng sốt một chút, thần sắc có chút khó hiểu nhìn La Huân.
La Huân cũng không có phản ứng gì đặc biệt, xoay người đi về bên cạnh giường lớn. Đối với hắn mà nói, lực uy hiếp của cây súng trong tay Nghiêm Phi cùng với lực uy hiếp của dị năng của anh cũng không có gì khác biệt. Thứ như súng đới trước hắn đã thấy nhiều, sờ đến cũng không ít, huống chi trong cây súng này cũng chỉ còn hai viên đạn, hắn lấy hay không lấy cũng chả có khác biệt gì. Nếu muốn giết người, cây súng này cùng cây nỏ của mình cũng chả có gì khác nhau.
Nghiêm Phi cũng không động tới khẩu sủng, mà là nhắm mắt lại, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Đệm giường bên người hơi lõm xuống, cái giường lớn kiểu Âu rông hai mét chứa hai người đàn ông cũng không áp lực, một người một bên, ai cũng không chạm vào ai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT