Vì ta và Mễ Thải đến, mọi người lại cùng nhau thêm đồ ăn vào nồi lẩu, nhiệt độ tăng cao, nước canh trong nồi lại sôi trào, hơi nóng bốc lên, làm mờ đi khuôn mặt của mọi người, ta và Mễ Thải dường như tìm thấy cảm giác an toàn trong sự mơ hồ này, chỉ cúi đầu ăn, bởi vì cả quãng đường dài chúng ta chỉ ăn chút bánh quy lót dạ, nên sau khi hóa giải sự ngại ngùng, cơn đói lại bắt đầu chi phối.
Bản Đa và lão mụ dường như cũng muốn vun vào cho chúng ta, trong lúc ăn cơm không nói nhiều với chúng ta một lời, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu với vợ chồng Lý Tiểu Duẫn về chuyện đánh bài hôm nay.
Thấy không khí đã nhẹ nhõm, ta cũng buông lỏng hoàn toàn, gắp vài món ăn ngon trong nồi lẩu cho Mễ Thải, bảo nàng đừng câu nệ, cứ như ở nhà mình, lúc này bị lão mụ liếc mắt, như nhắc nhở ta đừng được voi đòi tiên, còn Bản Đa thì im lặng, sự im lặng này tựa như một sức mạnh thần bí, cho ta dũng khí được một tấc lại muốn tiến một thước, điều này bắt nguồn từ sự hiểu biết của ta về ông.
Bao nhiêu năm như vậy, ông có vẻ nghiêm khắc với ta, nhưng lại đặt tất cả quan tâm và tha thứ vào sự im lặng này, ta cảm nhận được tình thương của cha!
Một lát sau, ta và Mễ Thải ăn xong bữa tối, cả hai cùng đứng dậy mang bát đũa đi rửa, nhưng bị Bản Đa ngăn lại.
Ông lên tiếng hỏi ta:
"Chiêu Dương, con nói thật cho ba biết, lần này con về nhà là có mục đích gì?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT