Mễ Thải cắn môi nhìn ta, dường như không thể dùng ngôn ngữ để nói chuyện với ta nữa. Hứa Cửu Mới mặt mày u ám nói: "Tại sao trên đời lại có loại người vô ý thức như ngươi?"
Ta buông Mễ Thải ra, xoa dịu: "Ngươi không thể nhìn vấn đề theo hướng khác sao? Ta dùng đồ rửa mặt của ngươi, xét một khía cạnh nào đó thì cũng cho thấy ta không câu nệ tiểu tiết!"
"Ngươi dùng khi nào đã được ta đồng ý?"
“Cho nên ta mới nói ta không câu nệ tiểu tiết mà, chuyện nhỏ như con gà lông, vỏ tỏi đáng để gióng trống khua chiêng đi xin phép ngươi sao?”
"Nhưng ta đã dùng bàn chải đánh răng mà ngươi dùng rồi khi chưa biết gì cả!" Mễ Thải vừa nói vừa lộ vẻ buồn nôn.
“Dùng rồi thì thôi, lẽ nào ta đi tìm hộp ánh trăng để quay ngược thời gian, nhắc nhở ngươi tuyệt đối đừng dùng sao? Việc đó quá phi thực tế. Vậy nên chuyện này ngươi cứ bỏ qua đi... Ngươi phải hiểu rõ, trên đời này vốn là không một vật gì là thật, ngươi là giả, ta cũng là giả, bàn chải đánh răng đương nhiên cũng là giả...”
Mễ Thải cuối cùng cũng bớt giận nói: "Có trời mới biết ngươi có bệnh truyền nhiễm gì."
“Có bệnh truyền nhiễm thì coi như ngươi xui xẻo. Ngươi nói biển người mênh mông, chúng ta đụng mặt nhau xác suất nhỏ đến mức nào, sau đó ta lại dùng bàn chải đánh răng, đồ rửa mặt của ngươi, xác suất đó chẳng phải càng nhỏ hơn sao?”
Mới vừa dịu giận một chút, Mễ Thải lại nổi đóa: "Theo cái logic của ngươi, về sau mặc kệ chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ đều là lỗi của ta, đều là do ta đáng chết xui xẻo?"
"Có thể nói như vậy." Nói xong, ta lại nhìn Mễ Thải cười, “Xem ra ngươi rất hiểu ta đấy, tâm tư của ta ngươi không cần đoán cũng biết!”
Mễ Thải tức giận đến bật cười: "Tâm tư của Vương Bát Đản đều như nhau, ai cần đoán, nhìn sắc mặt xấu xí của các ngươi là biết ngay."
"Ngươi lại văng tục rồi, coi như ta là Vương Bát Đản đi, ngươi đường đường là một cô nương khuê các cũng không nên nói như vậy, hỏng hết cả hình tượng!"
"Chiêu Dương, hôm nay ngươi nhất định muốn chọc ta tức chết sao?"
“Ngươi sợ bị tức chết thì đi đi, để lại căn nhà này cho ta, mọi người đều thoải mái, đều thanh tĩnh.”
Mễ Thải bỗng nhiên bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: "Ngươi mơ đẹp quá đấy, ta sẽ không để ngươi được như ý đâu tên cặn bã."
"Dù sao đêm nay ta không đi, nếu ngươi không ngại, vậy ta khẳng định cũng không ghét bỏ chuyện chúng ta có cơ hội ở chung thêm lần nữa."
Ngoài dự liệu, Mễ Thải không phản bác, quay người trở lại phòng vệ sinh, đóng sầm cửa lại, không biết đang làm gì bên trong.
Ta ngồi trên ghế sofa mở TV, bồn chồn không yên, không ngừng nhìn về phía phòng vệ sinh, luôn cảm thấy có âm mưu. Bỗng nhiên, ta nhớ lại chuyện nàng lừa ta đến vùng ngoại ô hoang vu đêm hôm trước, trong lòng hoảng sợ.
"Ta là người đầy trí tuệ, lẽ nào có thể để cùng một người lừa đến hai lần sao, chắc chắn là không rồi!" Ta tự an ủi mình, bớt lo lắng đi phần nào.
Trút được nỗi lo trong lòng, tâm tình cũng khá hơn. Nhân lúc Mễ Thải còn đang ở trong phòng vệ sinh, ta xuống cửa hàng tiện lợi mua đồ rửa mặt. Đương nhiên, ta có mang theo chìa khóa, để phòng Mễ Thải thừa cơ nhốt ta bên ngoài.
Trong lòng ta có chút áy náy, nên trong lúc đau lòng, ta đã mua bộ đồ rửa mặt đắt nhất trong cửa hàng tiện lợi cho Mễ Thải, còn mình thì tùy tiện mua loại nào đó cho xong, dù sao ta cũng không phải người để ý tiểu tiết.
Ta đi dạo một lát bên ngoài khu dân cư, hút mấy điếu thuốc để giải tỏa nỗi lo lắng kiềm chế trong lòng, rồi trở lại nhà. Mễ Thải vừa lúc từ phòng vệ sinh đi ra, tóc ướt nhẹp, tựa như vừa tắm xong.
Ta nghi ngờ hỏi: "Không phải ngươi đã vứt hết đồ rửa mặt đi rồi sao? Sao lại tắm rửa?"
“Lẽ nào ta không có đồ dự phòng?”
Ta lập tức không bình tĩnh: "Ngươi... không nói sớm, ta vừa ra cửa hàng tiện lợi mua cho ngươi một bộ, hơn 50 tệ đó."
"Thật sao?" Mễ Thải dùng một chiếc khăn mặt mới tinh lau mái tóc ướt át, giọng rất bình tĩnh, như thể không có chuyện gì vừa xảy ra cả.
"Đúng vậy, ngươi xem." Ta vừa nói vừa đưa túi xách cho nàng xem.
"Vậy ngươi để trong tủ dưới bồn rửa mặt đi, sau này dùng." Mễ Thải vẫn bình tĩnh như trước.
Ta gật đầu, đi vào phòng vệ sinh. Bên trong toàn hơi nước, tràn ngập mùi sữa tắm. Ta cảnh giác nhìn xung quanh, sợ Mễ Thải giở trò, theo những gì ta biết về nàng, nàng càng bình tĩnh, càng muốn giết người không dao.
Ngoài bộ quần áo bị thay ra của Mễ Thải, trong phòng vệ sinh không có gì khác. Xác định an toàn xong, ta mở tủ dưới bồn rửa mặt, bên trong quả nhiên có rất nhiều đồ rửa mặt dự phòng. Biết vậy ta đã không cần nàng đồ đã dùng rồi, dù sao ta cũng không phải là người thích cãi nhau khi niềm vui thú.
Sau đó ta rửa mặt trong phòng vệ sinh, sau khi bận rộn xong cũng giống như Mễ Thải, vừa dùng khăn bông lau tóc ướt, vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Ngoài ý muốn, Mễ Thải vẫn chưa nghỉ ngơi, mà đang ngồi trên ghế sofa phòng khách vừa ăn cherry, vừa xem văn kiện.
"Sao ngươi còn chưa ngủ?" ta hỏi Mễ Thải.
“Đợi tóc khô.”
Ta ngồi xuống cạnh Mễ Thải, không khách khí cầm lấy cherry bắt đầu ăn, sau đó lại hỏi: "Ngươi thích ăn cherry lắm à?"
Mễ Thải rất kiên nhẫn nói: "Ừm, từ nhỏ đã thích ăn rồi."
Ta dò xét Mễ Thải, luôn cảm thấy không thích hợp. Với những hành vi quá đáng gần đây của ta, nàng chỉ trả lời một tiếng "Ừ" đã là nể mặt lắm rồi, vậy mà còn nói với ta từ nhỏ đã thích ăn.
Ta lại tự động viên mình: Ta là đàn ông, nàng có thể làm gì ta? Cứ bình tâm tĩnh khí ở lại đây là được, không cần nghi thần nghi quỷ nghĩ nhiều.
Vì quá nhàm chán, ta nhìn vào tài liệu trên tay Mễ Thải. Quả nhiên, ta thấy logo trung tâm thương mại Trác Mỹ trên văn kiện. Mễ Thải là Tổng giám đốc điều hành của Trác Mỹ là sự thật không thể nghi ngờ.
Ta đẩy Mễ Thải đang nhìn chăm chú vào văn kiện, hỏi: "Này, ngươi có biết ta làm gì không?"
"Ai thèm để ý ngươi." Lần này Mễ Thải không nhịn được lên tiếng.
Ta ngượng ngùng cười trừ, trong lòng càng thả lỏng hơn. Nàng nên dùng thái độ không nhịn được này với ta.
Cũng không ngạc nhiên khi Mễ Thải hoàn toàn không biết gì về công việc của ta. Mặc dù ta tin rằng Trác Mỹ cũng có hồ sơ nhân sự của Bảo Lệ, nhưng Mễ Thải chắc chắn sẽ không xem, cho dù có xem thì cũng chỉ xem thông tin của cấp cao Bảo Lệ, chứ không thèm để ý đến những nhân vật nhỏ bé như ta. Cho nên, nàng căn bản không biết ta làm việc ở bộ phận thiết kế của Bảo Lệ.
Đương nhiên, ta sẽ không chủ động nói cho Mễ Thải biết mình đang làm việc ở Bảo Lệ. Đó hoàn toàn là do lòng tự trọng gây ra. Ta không muốn thấp kém hơn nàng quá nhiều, ít nhất là trong căn phòng này, ta và nàng là bình đẳng, hoặc có thể nói là không bình đẳng, ở căn phòng này ta còn trâu bò hơn nàng.
Đây tuyệt đối không phải là ta nói lung tung, mà là có cơ sở logic. Nàng sợ gián, gián sợ ta, ta còn trâu bò hơn nàng hai bậc.
Mải chìm đắm trong suy nghĩ, ta càng thêm đắc ý, đưa tay bốc hai quả cherry bỏ vào miệng, rồi nhìn mặt Mễ Thải ngâm nga bài "Tân Phòng Khách" của Vương Phi.
Mễ Thải vô cùng phiền muộn, nhưng lại không muốn tranh cãi với ta, bèn vỗ văn kiện lên bàn, đứng dậy rời khỏi ghế sô pha.
"Ngươi đi đâu đấy?" ta mặt dày mày dạn hỏi.
"Giặt quần áo." Mễ Thải không quay đầu lại đáp.
"Vậy đêm nay ngươi không đuổi ta đi chứ?"
"Ngươi thích ở thì cứ ở đi." Mễ Thải tức giận nói.
“Ngươi cũng ở cùng ta à?”
Câu trả lời của Mễ Thải khiến ta vô cùng đắc ý. Một người phụ nữ cứ thế mà bị ta dễ dàng giải quyết. Trong lòng đã nghĩ đến việc tối mai sẽ chuyển hành lý đến đây ở. Trong thành phố này, căn nhà cũ này chính là nơi mà ta tha thiết ước mơ.
Tiếp tục ngâm nga bài "Tân Phòng Khách" khiến Mễ Thải bực mình, ánh mắt ta lại liếc nhìn phần văn kiện Mễ Thải để lại, tim bỗng "thình thịch" đập loạn. Phần văn kiện này chính là kế hoạch kinh doanh tháng 11 của trung tâm thương mại Trác Mỹ, bên trong chắc chắn bao gồm chiến lược áp chế Bảo Lệ và phương án giảm giá.
Nếu ta xem kế hoạch này, ý đồ chiến lược của Trác Mỹ sẽ rõ như ban ngày, điều này sẽ vô cùng có lợi cho việc xây dựng kế hoạch phản công Trác Mỹ của chúng ta sau này.
Nhìn hay là không nhìn, ta nhất thời xoắn xuýt.