Trần Tiệp nhìn thấy vậy liền quả quyết nói kho báu chắc chắn ở trên núi, liền dẫn cô lên núi. Kết quả đi cả ngày trời, chẳng thấy gì, đến đỉnh núi cũng chưa lên tới, cô mệt đến muốn xỉu. Cô chưa bao giờ chịu khổ như vậy, vì đang phát sóng trực tiếp nên cô không thể giở tính khí, chỉ có thể bóng gió nói vài câu.
Trần Tiệp cũng tức giận không kém. Hứa Lị Lị vừa không có đầu óc, lại không có sức lực, đi được một đoạn đã kêu mệt, đòi nghỉ ngơi. Cô lại còn dùng nước không tiết kiệm. Anh mang nước đi để thể hiện phong độ quý ông nên gần như chia hết cho Hứa Lị Lị, bản thân khát khô cả họng. Đi được một đoạn, thấy trời tối và nhiều muỗi, liền than vãn đòi về.
Anh cũng không thể không đồng ý. Nếu anh cứ khăng khăng đòi lên núi, chắc chắn sẽ bị chỉ trích là không quan tâm đến phụ nữ. Thế là Trần Tiệp chỉ có thể giả vờ săn sóc, đưa Hứa Lị Lị xuống núi.
Giờ trở về doanh trại, anh cũng không thể trông mong Hứa Lị Lị nấu cơm cho mình. Anh mệt lả người, còn phải chăm sóc cô nàng tiểu thư này, anh thật sự chịu hết nổi.
Trần Tiệp nghĩ ngợi rồi đứng dậy ra ngoài, đi đến sân của nhóm bốn người, nghiến răng nói: "Chào mọi người, mọi người... tìm được kho báu rồi à?"
"Đương nhiên rồi." Lâm Thi Quý đắc ý nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT