Tân Án nói tiếp: “Nhưng nếu đã là đồng đội, thì mỗi người phải tự giác đóng góp cho đội dựa trên khả năng của mình. Tôi không muốn làm kiểu độc đoán, nên bây giờ tôi muốn biết, mỗi người có thể làm được những gì?
Ví dụ như tôi có thể lặn biển, lại rành mấy loại cây cỏ dại ăn được trên núi, nên tôi sẽ đảm nhận việc kiếm thức ăn. Còn mọi người thì sao?”
Tân Án kiếp trước từng là tướng quân, cô hiểu rất rõ tầm quan trọng của tinh thần đoàn kết trong một tập thể. Nếu đội của họ đã chính thức thành lập, thì mỗi thành viên đều cần phải có vai trò riêng, để tăng cường sự gắn kết và lòng trung thành.
Lâm Thi Quý suy nghĩ một chút rồi nói trước: “Tôi thì không lặn biển được, nhưng nếu ở chỗ nước nông thì tôi có thể thử lặn có bình dưỡng khí. Nếu cần thì đợt tới tôi có thể tranh thủ đi học thêm. Nấu ăn, phụ bếp thì tôi cũng giúp được. Với lại tôi cũng thích làm đồ thủ công, cái này có tính là năng lực không?”
Bình thường Lâm Thi Quý hay làm mấy món đồ thủ công đơn giản để giết thời gian, nhưng ở cái đảo hoang này thì cô thấy mấy thứ đó chẳng có tác dụng gì.
“Đương nhiên là có ích chứ! Còn là rất có ích ấy chứ!” Tân Án khá bất ngờ khi biết Lâm Thi Quý còn có tài lẻ này. Vậy thì đến lúc đó có thể cùng cô ấy làm cái bàn đu dây được rồi.
Được Tân Án khẳng định, Lâm Thi Quý vui vẻ mỉm cười.
“Vậy còn em, em là con trai duy nhất trong nhóm, có việc gì cần dùng sức cứ gọi em, ví dụ như chặt củi chẳng hạn.” Hà Thư tiếp lời.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play